Cung văn hóa đèn sáng choang, tối nay có chương trình biểu diễn ca nhạc thiếu nhi. Tôi có mặt tại đây khỏang 6 giờ chiều để lo trang điểm cho các em trước khi ra sân khấu, để chuẩn bị nội dung giới thiệu tiết mục cho em xướng ngôn viên...Chờ mãi, chờ mãi...mà vẫn chưa thấy đám diễn viên nhí đâu cả, sắp tới giờ khai mạc chương trình rồi.
Bỗng đâu từ trên lầu nguyên đám ca múa nháo nhào chạy xuống miệng la inh ỏi: ‘Ma, ma cô ơi!’ Rồi đứa nào đứa nấy khóc mếu máo. Bỗng nhiên cơn giận ở đâu trồi lên, đã trễ giờ rồi, chơi giỡn ở đâu đã đời rồi bây giờ còn đứng đây khóc la. Tôi nói: ‘Ma đâu, ma đâu?’ rồi xồng xộc bước lên thang lầu, bước lên tầng hai, bước lên tầng ba, đi ngang qua dãy hành lang tối om om tự nhiên tôi nghe lạnh rợn cả người, một cãm giác hối hận xen lẫn sợ hãi bao trùm...tôi vẫn bước đi nhưng dáng đi không còn ‘hùm hổ’ như trước. Tôi đi ngang qua một phòng học, tôi bước xuống bậc thang, bước chân lơ lửng, bước hòai mà sao không chạm bậc, bậc thang khúc quanh đó chỉ có vài bậc thôi mà sao bước chân trái của tôi cứ lơ lửng hòai không chạm đất, lúc đó tôi không thấy sợ, chỉ ngạc nhiên thầm nghĩ ủa, sao kỳ vậy? Rồi cứ ráng ráng bước trong lúc tâm trí chỉ nghĩ phải lẹ lên thôi, sắp tới giờ diễn rồi, sao còn lẩn quẩn ở đây.. Cuối cùng rồi chân tôi cũng chạm xuống bậc thang cuối của tầng ba. Tôi tiếp tục đi xuống tầng hai rồi tầng trệt rồi bước ra với các em. Trông thấy các em tôi không nói tiếng nào, các em cũng không hỏi han gì, chúng tôi lẳng lặng cùng nhau tiến ra sân khấu ngòai trời, các em chờ nghe giới thiệu đến tiết mục để ra biểu diễn, tôi vẫn lúc thì lấp ló ở cánh gà, lúc thì đi xuống hàng khán giả để theo dõi chương trình, các tiết mục vẫn diễn ra nhịp nhàng..kết thúc chương trình dẫn các em đi ăn khuya, phân công xe chở những em ở xa về, rồi chúng tôi anh chị phụ trách cũng đi ăn uống gì ở ngoài rồi mạnh ai nấy về...Tôi biết rằng đêm đó tôi cũng ngủ li bì không mộng mị gì mà cũng không nhớ đã xảy ra những gì để mà kể lại với ai...Chỉ đến khi ở thật xa rồi bình tâm nhớ lại và nhất là khi đọc những câu chuyện có tính cách vô hình về tâm linh huyền bí thì mới à té ra mình cũng đã có những trãi nghiệm về sự huyền bí vô hình mà tự mình không biết đó thôi...
Bỗng đâu từ trên lầu nguyên đám ca múa nháo nhào chạy xuống miệng la inh ỏi: ‘Ma, ma cô ơi!’ Rồi đứa nào đứa nấy khóc mếu máo. Bỗng nhiên cơn giận ở đâu trồi lên, đã trễ giờ rồi, chơi giỡn ở đâu đã đời rồi bây giờ còn đứng đây khóc la. Tôi nói: ‘Ma đâu, ma đâu?’ rồi xồng xộc bước lên thang lầu, bước lên tầng hai, bước lên tầng ba, đi ngang qua dãy hành lang tối om om tự nhiên tôi nghe lạnh rợn cả người, một cãm giác hối hận xen lẫn sợ hãi bao trùm...tôi vẫn bước đi nhưng dáng đi không còn ‘hùm hổ’ như trước. Tôi đi ngang qua một phòng học, tôi bước xuống bậc thang, bước chân lơ lửng, bước hòai mà sao không chạm bậc, bậc thang khúc quanh đó chỉ có vài bậc thôi mà sao bước chân trái của tôi cứ lơ lửng hòai không chạm đất, lúc đó tôi không thấy sợ, chỉ ngạc nhiên thầm nghĩ ủa, sao kỳ vậy? Rồi cứ ráng ráng bước trong lúc tâm trí chỉ nghĩ phải lẹ lên thôi, sắp tới giờ diễn rồi, sao còn lẩn quẩn ở đây.. Cuối cùng rồi chân tôi cũng chạm xuống bậc thang cuối của tầng ba. Tôi tiếp tục đi xuống tầng hai rồi tầng trệt rồi bước ra với các em. Trông thấy các em tôi không nói tiếng nào, các em cũng không hỏi han gì, chúng tôi lẳng lặng cùng nhau tiến ra sân khấu ngòai trời, các em chờ nghe giới thiệu đến tiết mục để ra biểu diễn, tôi vẫn lúc thì lấp ló ở cánh gà, lúc thì đi xuống hàng khán giả để theo dõi chương trình, các tiết mục vẫn diễn ra nhịp nhàng..kết thúc chương trình dẫn các em đi ăn khuya, phân công xe chở những em ở xa về, rồi chúng tôi anh chị phụ trách cũng đi ăn uống gì ở ngoài rồi mạnh ai nấy về...Tôi biết rằng đêm đó tôi cũng ngủ li bì không mộng mị gì mà cũng không nhớ đã xảy ra những gì để mà kể lại với ai...Chỉ đến khi ở thật xa rồi bình tâm nhớ lại và nhất là khi đọc những câu chuyện có tính cách vô hình về tâm linh huyền bí thì mới à té ra mình cũng đã có những trãi nghiệm về sự huyền bí vô hình mà tự mình không biết đó thôi...
No comments:
Post a Comment