Poetry: E.Ertouchenko – 1960
Bằng Việt phỏng dịch
Chẳng có ai tẻ nhạt mãi trên đời
Mỗi số phận chứa một phần lịch sử
Mỗi số phận rất riêng, dù rất nhỏ
Chắc hành tinh nào đã sánh nỗi đâu?
Mỗi số phận rất riêng, dù rất nhỏ
Chắc hành tinh nào đã sánh nỗi đâu?
Dẫu cho anh chỉ sống một đời lặng lẽ
Quen với cái lặng thinh, không tô vẽ mình
Thì lại chính cái lặng thinh nhường ấy
Biến anh thành đáng nhớ với xung quanh
Mỗi con người chứa một nội tâm tiềm ẩn
Phút cao hứng thiêng liêng, phút hạnh phúc tuyệt vời
Cả những phút kinh hoàng không xóa nổi.
Một thế giới kín thầm, đâu phát lộ cho ai?
Cho đến khi người ấy chết đi.
Thì cũng chết luôn sắc tuyết đầu lóng lánh
Những khám phá trong đời…cái hôn, trận đánh
Cũng xóa hết theo anh, không sót lại gì
Dù quyền sách đã in, dù cái cầu đã dựng.
Những máy móc đã làm, những bức vẽ đã treo
Đồ vật có thể còn, vẫn còn gì hơn thế!
Mọi người sẽ có gì để vĩnh viễn mang theo?
Quy luật thiên nhiên, thẳng thừng, khắc nghiệt
Mỗi con người ra đi, một thế giới mất đi?
Ta hay nhớ bề ngoài
Từng đặc điểm trần gian, xương thịt
Nhưng thực chất sâu xa, ta nắm bắt đựoc gì?
Cho đến anh em ruột thit, bạn bè
Đến cả cha mẹ mình, cả người yêu duy nhất
Chúng ta tửơng biết kỹ càng, sâu sắc
Nhưng thử hỏi thật tình, ta đã biết gì đâu?
Những con người ra đi, không thể gì tái tạo.
Những vũ trụ riêng tư
Không lặp lại bao giờ!
Tôi cứ muốn kêu to lên, kêu to lên điều ấy
Trước đời người đều đặn, tự thoi đưa…
Mỗi con người chứa một nội tâm tiềm ẩn
Phút cao hứng thiêng liêng, phút hạnh phúc tuyệt vời
Cả những phút kinh hoàng không xóa nổi.
Một thế giới kín thầm, đâu phát lộ cho ai?
Cho đến khi người ấy chết đi.
Thì cũng chết luôn sắc tuyết đầu lóng lánh
Những khám phá trong đời…cái hôn, trận đánh
Cũng xóa hết theo anh, không sót lại gì
Dù quyền sách đã in, dù cái cầu đã dựng.
Những máy móc đã làm, những bức vẽ đã treo
Đồ vật có thể còn, vẫn còn gì hơn thế!
Mọi người sẽ có gì để vĩnh viễn mang theo?
Quy luật thiên nhiên, thẳng thừng, khắc nghiệt
Mỗi con người ra đi, một thế giới mất đi?
Ta hay nhớ bề ngoài
Từng đặc điểm trần gian, xương thịt
Nhưng thực chất sâu xa, ta nắm bắt đựoc gì?
Cho đến anh em ruột thit, bạn bè
Đến cả cha mẹ mình, cả người yêu duy nhất
Chúng ta tửơng biết kỹ càng, sâu sắc
Nhưng thử hỏi thật tình, ta đã biết gì đâu?
Những con người ra đi, không thể gì tái tạo.
Những vũ trụ riêng tư
Không lặp lại bao giờ!
Tôi cứ muốn kêu to lên, kêu to lên điều ấy
Trước đời người đều đặn, tự thoi đưa…
Nobody
is ordinary in life.
Each
fate comprises a part of history.
Each
fate is very particular, though very small.
When it
comes to people, which planet compares to this one?
Though
you just live a quiet life.
To be
used, to be silent and not embellish about yourself.
Thus
just quiet like that.
You turn
into someone worthy in people’s mind.
Each
person comprises a spiritual sentiment
A sacred
inspired minute, a wonderful minute
Not all
terrifying, magnificent minutes are wasted
A secret
world, never disclosed
Until
that person passed-away
Thus taking
away a glinting snow colour
The
discoveries in life: a kiss, a bud, a fight…
It
also wastes away, leaving nothing, no exceptions
Though
the book is published, though the bridge is built
The
machines used, the pictures hung
How
things may be – how they were, still maybe there is something better than that
What
will each person permanently bring away?
A strict
straight natural regulation
Each
person passed away, a lost world
We
always remember appearances
Each
worldly characteristic, flesh and blood
But what
can you catch in a deep real situation?
Until
your siblings, your friends
Neither
your parents nor your only sweet heart
We
thought carefully, decisively
But to
try and ask truthfully, what have you always known already?
The
people went-away, nothing recreated
The
particular cosmos
Never
repeat
I would
like to shout, shout greater about that one
Before a
regular life, that time flies…
English Translation: Thuy Tran
Saturday, 20 April
2013
No comments:
Post a Comment