shared
Hóa ra những nhân vật nổi tiếng và thành công mà chúng ta vẫn ngưỡng mộ về mọi mặt, họ cả đời đều đang làm phép trừ. Họ không bị ràng buộc và khống chế bởi những ham muốn vật chất, vậy nên họ luôn cảm thấy hạnh phúc với cuộc sống của mình.
√••• Cuộc sống tối giản sẽ giúp chúng ta có thể nhìn rõ cuộc sống một cách chân thực nhất!
Nhà văn nổi tiếng người Mỹ Joshua Becker là một công tử đẹp trai con nhà giàu có. Nếu nhìn mọi thứ hào hoa bên ngoài có thể nói ông là một người có sự nghiệp thành công và đáng để nhiều người ngưỡng mộ:
Mức lương với 6 con số, lại có một người vợ vô cùng xinh đẹp giỏi giang. Mới 22 Tuổi đã có biệt thự siêu xe, muốn gì có đó, không có gì ràng buộc. Nhưng ông phát hiện thực sự cuộc sống của mình không hề hạnh phúc.
Cứ mỗi dịp lễ Tết ông đều mua quà và mang tặng mẹ mình, tuy nhiên lại bỏ lỡ mất cơ hội gặp mẹ lần cuối cùng trước khi bà qua đời, điều này khiến ông hối hận cả đời vì không thể nào làm lại được.
Ông mua rất nhiều những món quà hàng hiệu xa hoa đắt tiền cho vợ và con trai nhưng lại không mang lại được cho họ điều cần nhất, chính là thời gian ở bên cạnh họ. Vậy nên gia đình ông đối diện với nguy cơ tan vỡ.
Ông nhận thấy rằng chính những dục vọng ham muốn về vật chất vô tri vô giác kia đã làm cho cuộc sống trở nên hỗn loạn, bản thân mình bị mê lạc trong đó và hết lần này tới lần khác quên đi thứ đáng trân quý nhất của sinh mệnh mình.
Thế là ông dứt khoát từ bỏ công việc với mức lương hàng triệu đô, thanh lý hết thảy những suy nghĩ tạp loạn trong tâm, đồng thời cũng dọn dẹp lại mọi thứ trong nhà.
Ông mang rất nhiều quần áo hàng hiệu và những đồ dùng dư thừa cho người khác hoặc mang tới tặng các tổ chức từ thiện. Cuối cùng tới 90% những đồ dùng trong nhà đều được dọn dẹp sạch, chỉ còn lại một số đồ dùng thiết yếu trong cuộc sống hằng ngày.
>>>Ông dành phần lớn thời gian của mình để tận hưởng một cuộc sống và bắt đầu sống một cuộc đời ung dung tự tại:
Chậm rãi chế biến và thưởng thức vị ngon của từng món ăn, cùng bạn bè uống trà vào buổi chiều tà, cùng tận hưởng những chuyến du lịch không kế hoạch và có nhiều thời gian hơn cho gia đình.
Khi đứng từ một xuất phát điểm khác để nhìn nhận lại cuộc sống của mình và tự đặt câu hỏi mình muốn gì, mình không muốn gì? Mình thích điều gì và không thích điều gì? Tư duy suy nghĩ của ông đã thay đổi một cách rất rõ ràng.
Từ khi còn nhỏ Joshua Becker đã từng mong muốn trở thành một nhà văn nhưng chưa bao giờ có thời gian để cầm bút. Giờ là lúc ông có thể thực hiện được mong ước của mình. Và quả thật 2 năm sau, Joshua Becker đã trở thành nhà văn nổi tiếng với những tác phẩm bán chạy nhất nước Mỹ.
>>>Joshua Becker nhận thấy rằng chính những dục vọng ham muốn về vật chất vô tri vô giác kia đã làm cho cuộc sống trở nên hỗn loạn, bản thân bị mê lạc quên đi thứ đáng trân quý nhất của sinh mệnh.
Cũng giống như Joshua Becker, 2 anh chàng trai người Mỹ là Joshua Fields Millburn và Ryan Nicodemus là những người người đã thổi bùng trào lưu Minimalism – Sống tối giản vào những thập niên 2010.
Ryan từng làm giám đốc điều hành và bị sa thải. Sau khi bị thất thế anh trở nên vô cùng buồn rầu chán nản, cuối cùng anh quyết định sống một cuộc sống chí giản trong 21 ngày.
Ngay ngày hôm sau, Ryan và Joshua Millburn đã dùng 8 giờ đồng hồ để dọn dẹp mọi đồ dùng trong gia đình và đóng gói chúng vào những cái thùng to. Sau đó mỗi ngày Ryan sẽ lấy những đồ mình cần dùng từ trong đó ra để sử dụng. Kết thúc 21 ngày những đồ còn lại trong thùng là những thứ không cần thiết sẽ được bỏ hết đi.
Ngày đầu tiên Ryan lấy trong tủ ra ga trải giường và một vài vật dụng cần thiết cho sinh hoạt cá nhân và sau đó là một vài bộ quần áo. Sau một tuần anh phát hiện hầu như đồ đạc vẫn còn nguyên trong thùng không động đến. Và bắt đầu từ ngày thứ 11 anh không còn cần bất cứ thứ gì trong thùng nữa.
Ba tuần sau đó, 80% đồ dùng không cần thiết của Ryan được thanh lý. Cái thì anh mang đi bán, đi quyên góp và vứt vào thùng rác. Ryan chuyển nhà và mang theo 20% đồ dùng cần thiết của mình, bắt đầu một cuộc sống mới.
>>>Anh chia sẻ rằng đây là lần đầu tiên anh thực sự cảm thấy mình giàu có.Buông bỏ những thứ vật chất lộn xộn và những gánh vác trách nhiệm quá độ, cuộc sống của họ trở nên thoải mái và thú vị. Và bởi vậy, họ quyết định truyền đạt “bí quyết hạnh phúc” này tới toàn thế giới.
“Chúng ta vứt bỏ 90% những thứ không cần thiết trong cuộc sống và 10% còn lại sẽ làm chúng ta gặt hái được nhiều điều hơn”
Joshua và Ryan đã đề xướng ca ngợi chủ nghĩa tối giản. Từ Mỹ chủ nghĩa này đã lan rộng tới Châu Âu và toàn thế giới từ đó ngày càng có nhiều người thoát khỏi những ham muốn ràng buộc về vật chất và cuộc sống trở nên hạnh phúc hơn.
√••• Joshua Fields Millburn và Ryan Nicodemus là những người người đã thổi bùng trào lưu Minimalism – Sống tối giản.Những đồ dư thừa rất có thể sẽ lấy đi tính mạng của bạn :
Quay trở lại với đại đa số những người lao động phổ thông bình thường như chúng ta, bởi đắc được không nhiều nên chúng ta ai cũng đều đang cố gắng làm phép cộng. Tuy nhiên nếu bạn muốn thực sự có được hạnh phúc, xin hãy cố gắng học phép trừ.
√••• Bộ phim truyền hình Nhật “Nhà tôi trống rỗng không một vật gì” với nhân vật chính là Satō Mai một cô gái chất chứa trong tâm những điều bất thường cũng giống như ngôi nhà của cô :
Trong nhà lộn xộn tới mức cặp sách cũng không thể tìm được, khách đến nhà cũng không biết ngồi ở đâu. Mãi cho tới một ngày sau khi bị thất tình, khi Satō Mai nhìn thấy bất cứ thứ gì của người bạn trai cũ thì cảm thấy bực bội, bèn vứt bỏ thứ đó. Kết quả càng vứt đi cô càng cảm thấy thoải mái.
Sau khi bản thân trải qua một trận động đất, cô bị nằm lẫn trong những thứ hỗn tạp đầy khắp trong nhà, đến cả cứu hộ cũng không tìm thấy cô. Và một câu nói của Satō Mai đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người xem: “Những thứ đồ dư thừa rất có thể sẽ lấy đi tính mạng của bạn”.
Năm 1845, học giả người Mỹ Thoreau đã đi đến bờ hồ Walden, xây dựng một ngôi nhà bằng gỗ nhỏ và sống một mình trong 2 năm 2 tháng ở đó. Trong tác phẩm nổi tiếng của mình “Walden – Một mình sống trong rừng”, ông viết:
“Tôi muốn chầm chậm tiến sâu và hút hết từng vị ngọt tới tận xương tủy của cuộc sống. Tôi sẽ sống một cách chậm rãi, đơn giản, loại bỏ tất cả những điều không thuộc về cuộc sống một cách sạch sẽ gọn gàng. Dùng hình thức cơ bản đơn giản, đơn giản nhất để đoạn tuyệt hết những thứ không liên quan”.
Steven Jobs – nhà sáng lập Apple cả một đời luôn tin rằng “ít tức là nhiều”, khi ở vào tuổi đã gần 30 mà cuộc sống gia đình và mọi thứ trong gia đình ông đơn sơ tới mức đáng ngạc nhiên.
Một bức hình của Einstein, một chiếc đèn bàn Tifanny, một cái ghế và một cái giường. Ông thận trọng khi lựa chọn từng vật dụng nhỏ trong ngôi nhà mình.
Người sáng lập Facebook Zuckerberg, tỷ phú trẻ tuổi nhất thế giới là một người trung thành ủng hộ “chủ nghĩa chí giản”. Khi mở tủ quần áo của ông chỉ có một hàng áo T-shirt màu xám nhạt và một hàng gồm mũ và áo lót màu xám đậm.
Chiếc xe hàng ngày đi làm của ông là chiếc xe của hãng Honda trị giá 16.000 USD (khoảng 360 triệu VNĐ). Ông luôn mặc áo phông màu xám và quần bò, đến nỗi khiến cho ngay cả nhân viên cũng đều nghĩ rằng hằng ngày ông không thay quần áo!
*
***** Buông tất cả để được tất cả :
Những ngày gần đây, tin tức về vụ việc hai “vị thầy” thi gameshow ca nhạc đang trở thành đề tài của mọi sự bàn tán trong dư luận. Có rất nhiều ý kiến xoay quanh vụ việc này, người thì đồng tình, kẻ thì chỉ trích và kết tội họ là vị sư giả mạo. Tôi lại có cảm xúc để viết lên bài chia sẻ về chủ đề buông tất cả để được tất cả.
√••• Chiếc áo nâu của Phật giáo :
Mỗi tôn giáo đều có một sắc phục riêng để nhận biết. Với đạo Phật, màu áo lam, áo nâu mộc mạc, bình dị mang ý nghĩa là phủi bỏ đi những bụi trần, những phiền lụy của nhân tình thế thái mà thay vào đó là sự bình an, thanh thản như chính màu sắc dân dị của nó.
“Thân thương chiếc áo màu lam ,
Mặc vào người thấy tánh tham tan dần .
An nhiên đang đến dần dần ,
Tham si sân hận lần lần ra đi . ”
Tôi nhớ lần đầu tiên mặc bộ đồ lam, lạ lẫm vô cùng. Nhìn trong gương tôi thấy mình thật hiền hòa, giản dị và thanh thản. Và cũng chính chất liệu vải mềm mại của nó cũng góp phần làm cho cơ thể tôi nhẹ nhàng hẳn so với những bộ đồ ngoài đời thường.
Có lẽ đây là năng lượng đầu tiên mà đạo Phật muốn truyền vào cho người Phật tử thông qua y phục, đó là thân tâm được an lạc, thảnh thơ giữa cuộc đời.
Vì thế, hình ảnh chiếc áo lam chỉ đẹp khi ở những nơi bình yên, thanh tịnh như chùa chiền chẳng hạn. Những nơi có sự tranh giành, thị phi, hơn thua thì dường như áo lam bị che đi vẻ đẹp thánh thiện của nó.
Nên khi tôi nhìn hai “vị thầy” đó trên đấu trường âm nhạc, tôi lại xót xa cho màu áo nâu này vì nó xuất hiện ở nơi vốn không phải là chốn tồn tại của nó.
√••• Buông gì để được gì?
Người đời thì muốn chữ “được” còn người tu thì muốn chữ “buông”. Nguyên nhân của sự khác biệt này chính là quan điểm về nhu cầu hạnh phúc khác nhau của mỗi người.
Người đời sẽ hạnh phúc khi thỏa mãn được những thứ mà mình muốn có được. Còn người có tu hành sẽ hạnh phúc khi thoát được sự ràng buộc của ngũ dục (tài, sắc, danh, thực, thùy)
Cái muốn của con người là sự bất tận. Người ta luôn chạy theo những thứ mà họ chưa có và cho rằng đạt được sẽ là hạnh phúc.
Nhưng khi đạt được rồi, họ chỉ có cảm giác hạnh phúc, sung sướng chừng vài phút, vài giờ hay nhiều nhất là vài ngày rồi lại phải chạy tiếp đi tìm lấy hạnh phúc mới cao hơn theo sự dẫn dắt của lòng tham. Lòng tham của con người là không đáy và kết quả của lòng tham là thâm.
√••• Câu chuyện dân gian về ông lão đánh cá và con cá vàng mà ngày xưa chúng ta từng học là minh chứng cho điều này.Hay câu chuyện về ăn khế trả vàng, Tấm Cám…
Phản ảnh rõ về lòng tham vô tận của con người mà chính họ không nhận ra vì bị một ý tưởng hạnh phúc viễn vong ở một nơi nào đó xa xôi mê hoặc.
Đức Phật chúng ta cũng đã mô tả hình tượng về lòng tham không đáy là khi người tham ăn hết mía vẫn lè lưỡi liếm giọt mật còn sót trên lưỡi dao bén để chịu họa đứt lưỡi.
Đó có phải chăng con người chạy đua với chính nhu cầu của mình. Cả nhân loại rồng rắn vào cuộc đua, hút kiệt tài nguyên thiên nhiên để cung phụng các ngưỡng mới để có một thứ hạnh phúc .
Như định nghĩa chủ quan và kết quả là thiên tai lũ lụt xảy ra triền miên và ngày một nặng nề hơn. Rồi cũng chính lòng tham này lại làm tình thâm bị kéo xa đi và ánh sáng của hạnh phúc dần tối đi.
Đức Phật không dạy chúng ta có được hay đạt được tất cả là hạnh phúc vì Ngài hiểu rõ lòng tham của con người có tác hại đến dường nào.
Ngài đã dạy con người phải xả bỏ đi mọi thứ: tiền tài, danh lợi, sắc đẹp, ăn uống và ngủ nghỉ. Chúng ta không đủ nghị lực để xả bỏ mọi thứ như Đức Phật thời xưa.
Nhưng ở góc độ nào đó chúng ta có thể thực hiện sự xả bỏ bằng cách đừng cố bám víu hay cố tìm kiếm ánh hào quang từ tài, sắc, danh hay sự sung sướng từ thực, thùy ( ăn uống, ngủ nghỉ)
Càng ít nhu cầu càng bớt khổ, Đại Đức Thích Phước Tiến cũng đã dạy trong các bài giảng:
“Con người càng tham cái gì thì chính cái đó sẽ làm khổ” .
Đúng vậy, mọi thứ đều có cái giả phải trả. Nếu bạn muốn xếp hạng nhất thì phải cần cù, chịu khó ngày đêm học tập, mất đi sức khỏe và khoảng thời gian nghỉ ngơi.
Người tu muốn cầu tìm sự giải thoát phải công phu tu tập ngày đêm, bỏ đi những thú vui dục lạc của thế gian.
Nhưng sự giải thoát mới chính là hạnh phúc thật sự, nó sẽ không mất đi như những thứ hạnh phúc của thế gian, có đó mất đó, mất đó rồi lại có đó làm con người bị đảo điên.
Cho nên buông bớt những nhu cầu về vật chất thì sẽ có được tất cả, đó là thân tâm an lạc, thảnh thơi. Bởi mục tiêu của con người phấn đấu để đạt mọi thứ chung quy là tìm đến hai từ hạnh phúc.
Nhiều người cho rằng sự náo nhiệt là hạnh phúc. Nhưng khi quá náo nhiệt, sẽ không có bình yên. Hạnh phúc thật sự dựa trên sự bình yên.
√••• Chúng ta đang tìm lại những thứ mà Đức Phật đã bỏ đi :
Nếu như hạnh phúc là vàng bạc, là địa vị, là gia đình êm ấm thì không có lý do gì một Thái Tử quyền quý của Ấn Độ cách đây 2560 năm lại tự bỏ tất cả để mặc chiếc áo rách nát, cầm bình bát sinh ăn để sống qua ngày, đánh đổi mạng sống của mình dưới cội bồ đề suốt 49 ngày đêm thiền định để tìm sự giải thoát, an lạc hoàn toàn.
Đức Phật ngày xưa đã buông bỏ những gì mà thế gian mong cầu để tìm hạnh phúc, còn chúng ta lại cố tìm kiếm những thứ mà Đức Phật đã buông bỏ và cho đó là hạnh phúc.
Là người con Phật chúng ta có thấy sự mâu thuẫn lớn không? Buông bỏ tất cả để được tất cả, Đức Phật đã buông tất cả để được gì? Được sự giải thoát sinh tử và không còn vướng vào bụi trần, khổ đau của thế gian.
Đó là Ngài được tất cả sự kính trọng của những bậc vua chúa thuở ấy và ngày nay là cả một thế giới đều xưng tôn Ngài, đều bình chọn đạo Phật là đạo hòa bình mà không phải là một đạo nào khác.
Nhưng mục đích đầu tiên Ngài buông bỏ không chỉ vì mưu cầu danh thơm tiếng tốt này, mà Ngài chỉ muốn tìm được thoát khổ cho mình và tất cả chúng sanh sau khi dạo quanh 4 cửa thành.
Là những kẻ phàm phu còn vướng đầy bụi trần, những cố chấp, chúng ta chưa thể buông bỏ tất cả như Đức Phật.
Nhưng phần nào chúng ta cũng có cảm giác được hạnh phúc lớn khi đóng góp một ít tiền để ủng hộ những mảnh đời bất hạnh, để họ có cơm ăn, áo mặc.
Đó là cũng hình thức buông xả để có được và không làm mất đi của chúng ta điều gì nếu hành động buông xả của mình vì mục đích tốt đời đẹp đạo, không phải để thỏa mãn ngũ dục, cầu danh, cầu tài.
Trải qua mấy chục năm tồn tại trên cuộc đời này, chúng ta ít nhiều cũng thấy rõ tiền tài, danh lợi, sắc đẹp, món ngon vật lạ…đều không tồn tại mãi mãi. Sự mất đi mang đến biết bao sự đau khổ cho chúng ta.
Những món ăn ngon rồi cũng biến mất trong một vài giờ,….có gì là tồn tại mãi đâu mà chúng ta cứ phải cố chạy theo, tranh đua rồi dùng mưu mẹo để có được. Bao nhiêu sân hận trổi lên và không lúc nào chúng ta được sống trong hai từ “ bình yên” cả.
Trước khi kết thúc bài viết tôi muốn kể cho mọi người nghe về câu chuyện của vua Alexander Đại Đế – Vốn là một vị vua lãnh đạo một quân đội hùng dũng nhất thế giới thuở đó, chiếm được hàng trăm vùng đất và nổi tiếng về sự giàu có.
Trên đường khải hoàn sau khi chinh phạt nhiều nước, năm 323 trước Công nguyên, Alexander Đại đế ngã bệnh. Ông gọi quan binh đến và nói: “Ta sắp rời bỏ thế gian này. Ta có ba điều nguyện ước và các người hãy thực hiện theo nó”. Các vị tướng hô vang tuân lệnh trong dòng nước mắt.
Những ý nguyện cuối cùng của Alexander Đại Đế khi sắp chết. Ngài Alexander Đại Đế cho triệu tập các quan trong triều đình đến để truyền đạt ba ý nguyện cuối cùng của mình. Ngài phán rằng:
– Quan tài của ngài phải được khiêng đi bởi chính các vị ngự y (bác sĩ) giỏi nhất của thời đó.
– Tất cả các báu vật của ngài (vàng, bạc, châu báu, …) phải được rải dọc theo con đường dẫn đến ngôi mộ của ngài, và…
– Đôi bàn tay của ngài phải được để lắc lư, đong đưa trên không, thò ra khỏi quan tài để cho mọi người đều thấy.
Một vị cận thần của ngài, rất đổi ngạc nhiên về những điều yêu cầu kỳ lạ này, và đã hỏi ngài Alexander lý do tại sao ngài lại muốn như thế.
••• Ngài Alexander đã giải thích như sau:
– Ta muốn chính các vị ngự y (bác sĩ) giỏi nhất phải khiêng quan tài của ta để cho mọi người thấy rằng một khi phải đối mặt với cái chết, thì chính họ (là những người tài giỏi nhất) cũng không có tài nào để cứu chữa.
– Ta muốn châu báu của ta được vung vãi trên mặt đất để cho mọi người thấy rằng của cải, tài sản mà ta gom góp được ở trên thế gian này, sẽ mãi mãi ở lại trên thế gian này (một khi ta nhắm mắt xuôi tay từ giax cõi đời).
– Ta muốn bàn tay của ta đong đưa trên không, để cho mọi người thấy rằng chúng ta đến với thế giới này với hai bàn tay trắng và khi rời khỏi thế giới này chúng ta cũng chỉ có hai bàn tay trắng.
Đến cuối cuộc đời, chúng ta sẽ nghiệm ra rằng, kho tàng quý giá nhất trên cuộc đời này là: Tình Yêu Thương.
Đức Phật cũng vì tình yêu thương mà buông tất cả để có được tất cả, đó là hạnh phúc cho mình và cho nhân loại.
Là người con Phật, chúng ta hãy nối tiếp ánh sáng tình yêu thương này, bước đi trên con đường đến sự hạnh phúc được chỉ dẫn từ lời dạy ngắn ngọn của Đức Phật: Thiểu dục và tri túc – Hạn chế nhu cầu và biết đủ.
Nguồn : Blog Phật Giáo