Tâm sự trong đêm 9/5/2016.
....Dòng đời trôi nổi ...và do Duyên mà tôi đã gặp Chị.Lúc đó ,qua sự giới thiệu của một người quen, tôi biết Chị là một nhà thơ theo đuổi mộng lớn, hiện nay đang gặp hoàn cảnh khó khăn. Tôi rất xúc động , muốn tìm gặp Chị ngay...vì tôi cũng rất yêu thơ.
Sau nhiều lần gặp gỡ, tiếp xúc, tôi nhận thấy Chị thật đáng thương. Không chồng con, nhà cửa cũng không,nhất là không có làm gì ra tiền để sinh sống vì Chị đã ngoài bảy mươi cái xuân xanh!
Cuộc sống của Chị lệ thuộc vào mấy người cháu gọi Chị bằng Cô,bằng Dì ,khiêm tốn , giản dị .Do đó Chị không có phương tiện để tiếp tục thực hiện trọn vẹn mơ ước ấp ủ từ năm Chị 16 tuổi.
Những người cháu khác giàu có, muốn đem Chị về nuôi nhưng Chị lại không chịu cảnh mất tự do và từ bỏ con đường nghiên cứu và viết Văn-Học-Sử, nhất là nghiên cứu về nhà giáo, nhà chí sĩ yêu nước NGUYỄN-ĐìNH-CHIỂU.
Bạn bè Chị cũng muốn gặp Chị, giúp Chị ,nhưng không biết đích xác Chị ở nơi nào! Có khi Chị nương náu trong chùa Tôn Thạnh ở Cần Giuộc tỉnh Long An,có khi ở chùa Cao Đài cũng ở Long An,có khi ở gần chùa Từ Hiếu tại Thành phố Hồ Chí Minh. Lâu qúa không gặp Chị ,có người bảo Chị đã đi nước ngoài hay đã ...đi theo ông bà rồi!
Cuộc sống của Chị lệ thuộc vào mấy người cháu gọi Chị bằng Cô,bằng Dì ,khiêm tốn , giản dị .Do đó Chị không có phương tiện để tiếp tục thực hiện trọn vẹn mơ ước ấp ủ từ năm Chị 16 tuổi.
Những người cháu khác giàu có, muốn đem Chị về nuôi nhưng Chị lại không chịu cảnh mất tự do và từ bỏ con đường nghiên cứu và viết Văn-Học-Sử, nhất là nghiên cứu về nhà giáo, nhà chí sĩ yêu nước NGUYỄN-ĐìNH-CHIỂU.
Bạn bè Chị cũng muốn gặp Chị, giúp Chị ,nhưng không biết đích xác Chị ở nơi nào! Có khi Chị nương náu trong chùa Tôn Thạnh ở Cần Giuộc tỉnh Long An,có khi ở chùa Cao Đài cũng ở Long An,có khi ở gần chùa Từ Hiếu tại Thành phố Hồ Chí Minh. Lâu qúa không gặp Chị ,có người bảo Chị đã đi nước ngoài hay đã ...đi theo ông bà rồi!
Tôi được gặp Chị nhiều lần kể từ tháng 8/2014 đến nay ở những quán nước lề đường, hay ở gần bờ sông có nước ,có gió mát ,trong những buổi chiều khi mặt trời sắp lặn, hay ban đêm khi có bóng trăng treo lơ lững trên bầu trời , khuất sau bóng cây đầy vẻ thơ mộng. Ngắm mặt trời chiều sắp lặn phản chiếu trên mặt nước sông hay ngắm ánh trăng xuyên qua cành lá đong đưa là sở thích lãng mạn của Chị. Hai chúng tôi cùng thưởng thức vẻ đẹp của đất trời ban tặng. Thân tình với Chị là vậy, nhưng tôi cũng như bao người khác, chưa một lần bước vào nơi ở của Chị do Chị không vui lòng cho biết!
Trong khi gặp nhau, Chị kể cho tôi nghe về Chị thuở thiếu thời, thuở trung niên,về những việc làm của Chị để phục vụ cho nền văn học nước nhà.,những khó khăn gian khổ mà Chị gặp phải...Tôi thích thú, say sưa nghe Chị nói, thỉnh thoảng ghi chép vài ý vì sợ quên. Đây là những lúc Chị được giải bày nỗi lòng giấu kín từ lâu không biết thổ lộ cùng ai nên tôi rất trân trọng những phút giây nầy.
Tôi rất thông cảm hoàn cảnh của Chị. Bản thân chị yếu đuối , hay bị bệnh, lại mang nặng nỗi lo sợ từ nhiều phía, trong 10 năm ẩn dật ,nên tôi tự nguyện giúp đỡ Chị, hỗ trợ Chị về tinh thần cũng như về vật chất trong khả năng tôi có thể thực hiện được, để bù đắp phần nào sự mất mát qúa lớn trong cuộc đời của Chị.
Ngày trước, thật lâu lắm rồi, tôi có nghe 2 câu thơ như vầy, không biết xuất xứ từ đâu:
"Dầu xây chín đợt phù - đồ,
"Không bằng làm Phước cứu cho một người".
"Không bằng làm Phước cứu cho một người".
Với sự thương yêu thật lòng và sự ủng hộ chân thành của tôi đối với Chị,Chị đã mạnh mẽ tinh thần lẫn thể chất, và Chị đã đạt được một bước thành công trong buổi sáng ngày 07/5/2016 tại CLB Hưu Trí quận 3,tp Hồ-Chí-Minh, trong chương trình NGHĨA BẠN TÌNH THƠ do CLB Thơ Ca Hương Việt quận Tân Bình tổ chức.
Trong thời gian sắp tới, tôi tin rằng Chị sẽ như con chim Phụng Hoàng sãi cánh bay cao bay xa vào bầu trời trong sáng vô tận, bỏ lại phía sau mây mù xám xịt cùng nỗi lòng Ưu Tư khắc khoải của một người yêu Chân-Thiện-Mỹ. Xin chúc mừng Chị , người con yêu quý của đất Cần- Giuộc,tỉnh Long -An.
"Chắp Cánh" cho vừa với ước mơ?
Bao năm khắc khoải nỗi mong chờ!
Tâm tư gói trọn vào trang sách...
Chân lý soi đường đẹp dáng Thơ.
Bao năm khắc khoải nỗi mong chờ!
Tâm tư gói trọn vào trang sách...
Chân lý soi đường đẹp dáng Thơ.
Viết xong lúc 00.37' ngày 10/5/2016 tại Bình Thạnh, tp Ho-Chi-Minh, Việt Nam.
HẠNH-NGỌC( Võ-thị-Kim)
Email :hanhngoccpm51@gmail.com
HẠNH-NGỌC( Võ-thị-Kim)
Email :hanhngoccpm51@gmail.com
BƯỚC ĐƯỜNG TÌM MẸ.
( Hạnh Ngọc viết theo lời kể của 1 Tình Yêu online).
( Hạnh Ngọc viết theo lời kể của 1 Tình Yêu online).
Quê Hương tôi tận Đà Nẵng. Hiện nay tôi đang sống và làmviệc tại thành phố Hồ Chí Minh.
Khi tôi đã đủ khôn lớn , trưởng thành ,thì Mẹ và Cha tôi lần lượt qua đời.
Đau đớn nhất là vào ngày cưới của tôi, lúc chồng tôi đeo nhẫn cưới cho tôi , hai họ (không có mặt Mẹ tôi) và thân nhân ,bạn bè hoan hỷ với hạnh phúc của tôi thì tại ngôi nhà nhỏ bé của tôi ở quận Tân Phú, Mẹ tôi đã trút hơi thở cuối cùng vì bịnh ung thư di căn!
Khi tôi đã đủ khôn lớn , trưởng thành ,thì Mẹ và Cha tôi lần lượt qua đời.
Đau đớn nhất là vào ngày cưới của tôi, lúc chồng tôi đeo nhẫn cưới cho tôi , hai họ (không có mặt Mẹ tôi) và thân nhân ,bạn bè hoan hỷ với hạnh phúc của tôi thì tại ngôi nhà nhỏ bé của tôi ở quận Tân Phú, Mẹ tôi đã trút hơi thở cuối cùng vì bịnh ung thư di căn!
Không có nỗi đau nào hơn khi Mẹ mất mà không được về nhà để tang cho Mẹ! Vì bên nhà chồng kiêng cử, không cho về. Phải 3 ngày sau mới được về thì Mẹ đã không còn lại chút gì nữa!!!
Nỗi đau cùng cực làm cho tôi không còn khóc được nữa! Ngôi nhà xa lạ của bên chồng với những người thân của chồng , Mẹ chồng và tình yêu của chồng không bù đắp được sự mất mát quá lớn trong tôi. Tôi cảm thấy mình xa lạ, cô đơn trong chính ngôi nhà tôi đang ở!
Tôi cần một vòng tay ấm áp, một Ánh mắt nhìn đầy thương yêu của Mẹ, một sự thông cảm cho người mới nhập vào đại gia đình , nhưng ...tôi đã thất vọng. Ngoài chồng tôi ra, tôi cảm giác rằng các người khác trong gia đình không dễ gần gũi, cãm thông.!
.....
Ngày tôi sinh đứa con đầu lòng, Mẹ tròn con vuông. Sung sướng vì tôi được làm Mẹ, cũng là lúc tôi thương Mẹ tôi , nhớ Mẹ tôi nhiều nhất! Và tôi đã khóc thật nhiều!
Có sanh con, được làm Mẹ, mới hiểu được tình Mẹ cao quý dường nào! Mẹ đã nuôi con thương con với tình thương vô bờ bến, sẵn sàng tha thứ mọi lỗi lầm của con . Vậy mà trước đây tôi không biết yêu quý Mẹ, thậm chí làm khổ Mẹ, lơ là với những lời dạy bảo của Mẹ. Giờ đây tôi hiểu ra thì Mẹ đã ra người thiên cổ rồi. Tôi không còn có dịp để quỳ bên chân Mẹ, xin lỗi Mẹ và nhận từ Mẹ những lời an ủi vuốt ve đầy thương yêu trìu mến nữa!
Tôi cần một vòng tay ấm áp, một Ánh mắt nhìn đầy thương yêu của Mẹ, một sự thông cảm cho người mới nhập vào đại gia đình , nhưng ...tôi đã thất vọng. Ngoài chồng tôi ra, tôi cảm giác rằng các người khác trong gia đình không dễ gần gũi, cãm thông.!
.....
Ngày tôi sinh đứa con đầu lòng, Mẹ tròn con vuông. Sung sướng vì tôi được làm Mẹ, cũng là lúc tôi thương Mẹ tôi , nhớ Mẹ tôi nhiều nhất! Và tôi đã khóc thật nhiều!
Có sanh con, được làm Mẹ, mới hiểu được tình Mẹ cao quý dường nào! Mẹ đã nuôi con thương con với tình thương vô bờ bến, sẵn sàng tha thứ mọi lỗi lầm của con . Vậy mà trước đây tôi không biết yêu quý Mẹ, thậm chí làm khổ Mẹ, lơ là với những lời dạy bảo của Mẹ. Giờ đây tôi hiểu ra thì Mẹ đã ra người thiên cổ rồi. Tôi không còn có dịp để quỳ bên chân Mẹ, xin lỗi Mẹ và nhận từ Mẹ những lời an ủi vuốt ve đầy thương yêu trìu mến nữa!
Cha tôi vì lao động quá sức để nuôi các con ăn học nên Cha cũng qua đời sau cơn đột quỵ cách đây vài năm.
Thế là 4 chị em chúng tôi bị mồ côi cả Cha lẫn Mẹ!
......
Ngày nay, tuy đời sống vật chất tạm gọi là đầy đủ vì vợ chồng tôi có công việc làm ổn định, tôi đi dạy học, chồng tôi làm công ty nước ngoài, thu nhập cũng khá để có thể nuôi 2 con (một trai một gái) ăn học thành người hữu dụng cho xã hội, nhưng tôi vẫn cảm thấy thiếu thốn một tình cảm thiêng liêng . Đó là TÌNH MẸ. Đó là suối nguồn mát mẻ chảy vào tâm hồn tôi , nuôi dưỡng sự sống trong tôi, làm cho tôi có động lực để vươn lên trong một xã hội vốn có nhiều khó khăn trắc trở.
......
Ngày nay, tuy đời sống vật chất tạm gọi là đầy đủ vì vợ chồng tôi có công việc làm ổn định, tôi đi dạy học, chồng tôi làm công ty nước ngoài, thu nhập cũng khá để có thể nuôi 2 con (một trai một gái) ăn học thành người hữu dụng cho xã hội, nhưng tôi vẫn cảm thấy thiếu thốn một tình cảm thiêng liêng . Đó là TÌNH MẸ. Đó là suối nguồn mát mẻ chảy vào tâm hồn tôi , nuôi dưỡng sự sống trong tôi, làm cho tôi có động lực để vươn lên trong một xã hội vốn có nhiều khó khăn trắc trở.
Tôi tâm sự với bạn đồng nghiệp về niềm ưu tư của tôi là tôi thèm ôm MẸ và thèm một vòng tay ấm áp yêu thương của Mẹ. Bạn tôi rất thông cảm và dẫn tôi về nhà để tôi làm quen với Mẹ của bạn ấy.
Khi đến nhà bạn ấy, tôi thấy Mẹ của bạn rất hiền hoà, phúc hậu. Các con của Mẹ rất ngoan. Dù người nào cũng lớn, cũng trưỡng thành nhưng rất thương yêu Mẹ. Thấy cảnh nầy tôi thầm nhủ : chỗ nầy không phải của tôi. Tôi nghĩ rằng tôi không nên xen vào đời sống tình cảm của người khác,e có sự hiểu lầm, ganh tỵ.Vậy là tôi gát lại ý định "tìm Mẹ ...".
Rồi một ngày nọ ,cũng có một bạn trai đồng nghiệp hứa dẫn tôi ra Hà Nội để làm quen với Mẹ của bạn ấy. Mẹ có 4 người con trai, không có con gái, nên có thể thích hợp với tôi.
Tôi chưa đi Hà Nội để tìm Mẹ chứ cũng thừơng đi công tác ra ngoài ấy. Tôi mong sao gặp được Mẹ như tôi từng mong đợi!...
Tôi chưa đi Hà Nội để tìm Mẹ chứ cũng thừơng đi công tác ra ngoài ấy. Tôi mong sao gặp được Mẹ như tôi từng mong đợi!...
Tôi cũng thường dành thời gian để đi chùa lễ PHẬT,làm công quả, nấu ăn cho bếp ăn từ thiện để gieo duyên lành, nghe pháp nhất là Ngài T.T.T thuyết giảng trong mỗi ngày Chủ Nhật tịnh tu tại Chùa Phổ Minh, quận Gò Vấp.
Trong những ngày chủ nhật tịnh tu và những ngày lễ lớn, tôi nhận thấy có rất nhiều phật tử không phân biệt địa vị xã hội vân tập về chùa để Thiền, đọc kinh,nghe thuyết pháp. Trong số các vị ấy ,tôi rất kính trọng và có cảm tình với cô HN.Nhìn Cô thật phúc hậu, dễ gần gũi, nhất là nụ cừơi tươi thân thiện,dễ mến.Thứ bảy vừa qua tôi đã có dịp mở lòng tâm sự cùng cô...Tôi cũng cám ơn Cô đã dành thì giờ ngồi nghe tôi nói.
Niềm Tin nơi Tam Bảo đã dẫn dắt tôi đến với chánh pháp của Đức Thế Tôn.
Tôi cũng tin rằng tôi sẽ tìm được MẸ.
-------------
Viết theo lời tâm sự của một Phật tử có tên là L.Ph.(có chút hư cấu).
Niềm Tin nơi Tam Bảo đã dẫn dắt tôi đến với chánh pháp của Đức Thế Tôn.
Tôi cũng tin rằng tôi sẽ tìm được MẸ.
-------------
Viết theo lời tâm sự của một Phật tử có tên là L.Ph.(có chút hư cấu).
HẠNH - NGỌC, chiều 2/10/2016.
No comments:
Post a Comment