Phúc lâm chung của Mẹ
HẢI TRÌNH | Tạp Chí Văn Hoá Phật Giáo 129
Năm ngoái vợ chồng tôi có dịp cùng về thăm quê . Hôm đến giả biệt , mẹ đã tần mẫn dặn dò : “Hôm nay hai con cùng ra thăm mạ như rứa là mạ mừng lắm. Vào trong đó khi mghe mạ có chuyện chi thì hai con cùng ra với mạ nghe” tôi nói đùa : “Có chuyện chi là chuyện chi “Mẹ đưa tay lên che miệng và nói nhỏ” là chết đó”. Tôi cười đùa nói tiếp “gần trăm tuổi rồi, chết thì nói chết chứ sợ gì mà nói nhỏ” Mẹ vừa cười vừa đưa tay đánh nhẹ vào đầu tôi “Cha cái thằng ngang đầu cứng cổ, đi mô rồi cũng còn cái tật đó”.Thế rồi ngày ấy đã đến …
Hay tin mẹ yếu, vợ chồng tôi thu xếp hành trang lên đường với hy vọng mong manh sẽ gặp được mẹ trước lúc người vĩnh viễn ra đi. Đến nhà, tôi chạy ngay đến bên giường mẹ – mẹ chỉ còn một nắm xương bọc da. Xót xa thấy người nằm bất động, tôi cúi sát nhìn vào đôi mắt mẹ nhắm nghiền, khẻ lay người mẹ và nói trong nỗi nghẹn ngào “mẹ ơi mẹ , con về đây, mẹ nè“ .T uyệt nhiên không có dấu hiệu phản hồi. Nhìn những giọt nước chậm chập rơi trong ống dịch truyền như một cố gắng muộn màng vô vọng, tôi thở dài, lặng lẽ nắm lấy bàn tay khô héo của mẹ …
“Đã năm ngày rồi mẹ vẫn như vậy đó chú ạ. Mẹ liệt nửa người. Còn nước còn tát anh chị em đã cố gắng đua mẹ đi nhiều nơi chạy chữa Bác sĩ bảo mẹ đã đến tuần thời, gần trăm tuổi rồi còn gì nữa chứ”, anh cả nói trong nước mắt. Ba ngày đệm liền, vợ chồng tôi thay nhau hầu bên mẹ. Đến ngày thứ tư tình hình sức khỏe mẹ dần dần xấu đi, bón từng muỗng nước cho mẹ thấm giọng mà mẹ cũng không nuốt được nữa; dịch truyền lúc chảy, lúc tắt chúng tôi quyết định rút kim truyền dịch. Mạng sống của mẹ chỉ còn đếm từng giờ. Bổng vợ tôi kiềm đâu ra cái máy tụng kinh điện tử đặt vào tai mẹ. Những âm thanh “Nam mô A di đà Phật” phát ra từ chiếc máy niệm Phật nghe sao mà sâu lắng, thanh thoát lạ thường. Chị Ba tôi hớn hở “Mợ hay quá ! vậy mà mấy ngày nay không ai để ý đến, để mẹ nghe kinh Phật sẽ độ cho mẹ ra đi thanh thản“. Kỳ diệu thay, chỉ nửa giờ sau, nước da mẹ trổ nên sáng lại, đôi mắt đă có dấu hiệu hồi sinh. Bổng nhiên mẹ nhấc nhẹ bàn tay phải đẩy cái máy sát vào tai, cùng lúc ấy, mấy ngón tay mẹ duồng như cùng đánh nhịp theo tiếng mõ. Tôi mừng quá, vội la lên “Mẹ tỉnh rồi“ Cả nhà xúm lại, tôi cúi xuống sát mặt mẹ mà gọi “Mẹ ơi ! vợ chồng con ra thăm mẹ đây nè“ mẹ vẫn nằm bất động, hơi thở đều đều như đang ngủ. Bỗng tay mẹ buông thỏng xuống chiếu. Anh em chúng tôi đã đông đủ bên mẹ. Người cố giương đôi mắt đã cạn mòn sinh lực nhìn chúng tôi lần cuối, buông tiếng thở dài rồi lặng lẽ ra đi. Có những đôi mắt ráo hoảnh, có những cặp mắt đỏ hoe và cũng có những giòng lệ tuôn trào xuống má ; nhưng tuyệt đối không có tiếng khóc tiềng kể. Chúng tôi đã làm theo lời mẹ dặn lúc sinh tiền Tất cả chúng tôi đều chắp tay kính cẩn niệm “Nam mô Tiếp Dẫn Đạo sư A di Đà Phật ”.
Kinh Báo Ân có một câu khiến tôi vô cùng xúc động “Mẹ già trăm tuổi, khóc con tám mươi “ Anh em chúng tôi được diễm phúc – con sắp tám mươi lại còn được khóc mẹ già trăm tuổi. Điều khiến tâm hồn chúng tôi an ổn nhất là mẹ đã thanh thản ra đi trong lời kinh cầu nguyện sự tiếp độ của Đức Phật A Di Đà.
Có phải mẹ về
Tạp Chí Văn Hoá Phật Giáo 111 | PHẠM THANH CHƯƠNG
Những cơn mưa vào lúc trời gần sáng bao giờ cũng êm ả và buồn, những hạt mưa rơi xuống mái tôn rời rạc, mơ hồ như tiếng lá khô lăn trên mặt đường trong buổi trưa đầy nắng. Tôi thức giấc và nghe tiếng gió mênh mông ngoài đầu ngõ…
Mẹ tôi mất, căn nhà trở nên trống vắng và hiu quạnh, những chậu hoa ngày trước bố tôi trồng đã được ông bỏ nhiều thời gian còn lại của tuổi già để tỉa xén, nâng niu nay cũng tàn đi, xiêu vẹo. Mười năm rồi, tôi không nhìn thấy hình ảnh quen thuộc của mẹ tôi bên ngưỡng cửa chờ tôi với bữa cơm chiều như ngày nào tôi còn bé. Mẹ tôi đã bỏ lại những ràng buộc, những yêu thương và biết bao kỷ niệm trong căn nhà này để đến một nơi mà tôi không thể hình dung ra được.
Người ta vẫn thường nói đó là “một cõi đi về”, một miền đầy cỏ hoa hay nơi yên nghỉ, mà ở đó, mẹ tôi sẽ ở lại đời đời? Nơi ấy có nắng vàng, có khói ấm vươn lên như căn nhà mẹ tôi đang sống?
Mười năm rồi, tôi không còn nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng của mẹ tôi nữa, không còn nhìn thấy những đêm mưa gió mẹ tôi ngồi bên ngọn đèn dầu leo lét vá lại những chiếc áo cho tôi. Lúc ấy nằm trong chăn, tôi nhìn thấy bóng mẹ in trên tường hiền lành, nhẫn nại, hắt hiu một đời của mẹ. Những cái khi mất rồi tôi mới biết rằng mình đã có. Sự nhận biết muộn màng này làm tôi ray rứt khôn nguôi.
Ngày xưa, căn nhà ấm áp với tiếng nói sang sảng của bố và giọng cười dịu dàng của mẹ. Bây giờ cũng về căn nhà ngày trước nhưng tôi có cảm giác như lạnh hơn, trống vắng và đầy bóng tối.
Mẹ tôi đến với cuộc đời này rồi lại ra đi, để lại cho tôi biết bao điều để nhớ. Cái giếng nước ngày nào mẹ ngồi giặt quần áo cho tôi vẫn còn đó với đám cỏ dại vây quanh, những buổi xế trưa tôi nhìn ra bờ giếng, thấy nắng vàng từng mảng loang lỗ, tiếng côn trùng râm ran trong bui cây, tiếng gà gáy trưa vọng về từ cuối xóm nghe buồn bã như một lời từ biệt.
Tôi ngồi bên bục cửa, nơi mà ngày xưa mẹ tôi vẫn ngồi chờ tôi vào buổi cơm chiều, tôi nhìn vào khoảng trời xanh mênh mông tự hỏi: Ở một nơi xa xăm nào đó, có khi nào mẹ chợt nhớ lại nơi này? Mẹ có trở về thăm lại căn nhà thân yêu mà một thời bố mẹ đã sống với nỗi đắng cay, hạnh phúc của kiếp làm người? Nhưng trước mắt tôi chỉ là màn sương mờ lãng đãng.
Người ta thường nói thời gian sẽ làm cho ta nguôi ngoai, quên đi nhiều thứ, liệu có đúng như vậy hay không? Mười năm tôi vẫn nhớ tiếng cười, giọng nói và bước chân nhẹ nhàng quen thuộc của mẹ tôi. Mười năm có ngắn lắm không? Hay phải thêm một khoảng thời gian nữa rồi tôi sẽ quên đi như đã quên mọi chuyện trong cuộc đời này?
Những cơn mưa vào lúc trời gần sáng bao giờ cũng làm cho tôi có cảm giác êm ả và một nỗi buồn nhè nhẹ len vào.
Trong giấc ngủ chập chờn tôi thấy mẹ về tôi trở về trong làn sương mỏng, mơ hồ như khói tan trên mặt nước. Mẹ tôi cười với tôi trong giấc ngủ và thấy ánh nắng lưa thưa, vàng nhạt trên bờ giếng sau hè.
Cơn mưa rồi cũng phải tạnh và giấc mơ rồi cũng sẽ tàn phai.
Khi thức dậy nhìn đám rêu ướt sũng trước sân nhà, chiếc cổng vẫn còn đóng kín, không một bước chân nào đến hay đi.
Mẹ tôi đã sống một kiếp đời ngắn ngủi, nghèo khó với bao nhiêu cay đắng, từ những ngọt ngào từ cuộc đời này mang lại. Tất cả rồi cũng chỉ là hư ảo. Từ trong sâu thẳm nhất của tâm hồn, tôi muốn nói với mẹ tôi một lời “ Con thương yêu mẹ biết bao nhiêu!”■
shared http://vanhoaphatgiaoblog.com/tuy-but/co-phai-me-ve.html
Me oi, duyen o coi Ta ba nay da het, xin me hay tinh thuc, dung so hai ma hay buong xa tat ca, hay binh tinh va an tam voi cau niem Nam mo A di da Phat. Nguyen xin an duc Phat A di da tu bi gia ho, huong me con vao con duong chanh dao, hieu ro cuoc doi vo thuong, biet buong xa tat ca, nhat tam niem Phat. Nguong mong Phat A di da phong quang tiep do cho than tam me con duoc an lac, nhe nhang, sang suot theo Phat ve coi Phat.
No comments:
Post a Comment