Tuesday, January 18, 2011

Âm Nhạc. Music

(Viết theo băng cassette Tuyển Phật Pháp I và II của Phật tử Viên Hạnh Ngọc Nữ, được giới thiệu là ghi theo lời giảng của Đức Quán Thế Âm Bồ Tát)

Âm nhạc

là chuỗi tiếng động sắp xếp theo tâm tư của từng  người. Trong mỗi con người, trong mỗi chúng sanh là một nguồn nhạc ý tuôn tràn. Những giận hờn, những đau khổ, những niềm vui tuôn ra từ đó. Cho nên lắng nghe thế giới với tất cả những âm thanh đa dạng là một nguồn vui bất tận, vì đó là Âm nhạc.

Những lời chửi rủa là nhạc của một tâm hồn dao động đến cực điểm; những bài hát là âm nhạc của thi nhân, và tất cả là bài hát bất tận của Sinh Trụ Họai Diệt, là âm thanh của sự sống, tức là hình tướng của Đạo.

Tiếng chân bước trên đường vắng, tiếng lá khô rơi rụng, tiếng sương khuya trên mái nhà, tiếng dế kêu, tiếng đàn...và cả những âm thanh mà con không nghe bằng nhĩ căn được, tiếng thì thầm của hoa cỏ, tiếng khóc, tiếng cười, tiếng nói của người xa...là những âm thanh kỳ diệu của cuộc đời. Biết thưởng thức tất cả những âm thanh của cuộc sống là sống trong âm nhạc. Con có hiểu âm thanh là gì thì mới thật sự cảm được âm nhạc của đời.

Hãy nghe đây! Chỉ biết nghe những âm thanh mà con thích thì chưa thưởng thức được cái kỳ diệu của  âm thanh. Nếu con chỉ thích nghe những lời khen ngợi và rất ghét những lời chê bai thì nhĩ căn chỉ làm việc một nửa. Đó là khuyết tật – đó mới chính là sự bất tòan của thân – đó mới chính là thân bất túc. Tất cả mọi âm thanh đều là vui, tất cả mọi âm thanh đều là pháp. Những lời nói dữ là thử thách sự kiên định của tâm, là pháp rèn tâm, là pháp điều phục tâm xao động. Như thế những lời nói dữ chính là giả tướng của lời Phật thuyết, là Pháp. Như thế, những lời nói  dữ tự bản tánh nó không dữ, mà con chấp rằng đó là dữ vì con còn vướng mắc vào âm thanh, nên không chịu nhận thấy thật tánh của ngôn ngữ. Quán sát âm thanh đơn thuần là âm thanh thì hiểu được đạo. Mỗi âm thanh đều có độ ngân của nó, vì thế Âm thanh là Âm nhạc.

Những lời khen, tự nó không xấu, nhưng chấp vào nó thì nó trở thành độc dược. Khen hay chê đều không  thể biến con thành kẻ khác. Những người chỉ hay chê bai người khác chính là Bồ Tát hóa thân. Chính nơi những vị ấy con hiểu được điều Phật dạy: “Nguyện lãnh lấy cõi Phật, chẳng phải ở nơi rỗng không”. Khi con điềm nhiên trước những âm thanh kia là con độ được tâm mình, độ được kẻ ấy, mà cũng chính là kẻ ấy đã độ con.

Nghèo, xấu...những âm thanh đi thẳng vào tim làm con khổ sở là vì con chỉ nghe một nửa. Chính điều ấy mới là thân tướng xấu, chính điều ấy mới là sự nghèo nàn. Đây là thần chú trị bệnh ấy: Hãy quán chữ ấy trong tiếng trống, tiếng đàn, phổ trong một đỏan khúc, cho đến khi con trân trọng âm thanh ấy thì đó là thấy tự tánh ngôn ngữ là Không.



No comments:

Post a Comment