Con thường hòai tưởng về thời gian còn đi học, yêu mến và trân trọng vô cùng những ngày thơ mộng ấy. Có thật đó là những ngày hạnh phúc, hay hào quang kỷ niệm đã biến đổi viên đá thành ảo ảnh kim cương. Thật ra những ngày cũ thường gợi nhớ. Trong mỗi người đều có niệm hòai cảm, về những khỏang thời gian không còn trở lại. Những ngày không trở lại chính là cái chết của thời gian thì làm sao lại không buồn trước cái chết của một bạn đường. Vì thế mà kỷ niệm thường làm buồn man mác. Con của những ngày qua không còn trở lại, con của những ngày qua đã mất, đó là cái chết của sự sống thế gian, cái chết không phải đến trong một cơn bạo bệnh, không phải đến như một tai họa bất ngờ, cái chết không đến chỉ trong một lần duy nhất quyết định trong một người mà từng hơi thở trôi qua là lời giã từ của sự chết.
Chết chính là biệt ly. Biệt ly, sự chia rời vĩnh viễn, là nỗi sợ hãi lớn nhất của con người, và chính vì sợ hãi chia ly mà con người thừơng quý kỷ niệm. Kỷ niệm là những sở hữu không thể thay đổi, không còn có thể mất nữa, nên sống mãi trong trí người hồi tưởng. Đó cũng chính là nỗi bất an thường trực ngăn con cảm thấy hạnh phúc ngay trong lúc này, khi phút này chưa là kỷ niệm. Hãy nhớ đến ngày qua mà biết ngày nay là qúy, và hãy nhớ ngày qua và không buồn vì hiện tại. Dù mang tướng khổ hay tướng vui, hiện tại sẽ không còn nữa. Có chăng là những hồi tưởng về hiện tại. Hiện tại không dừng nên đừng trụ vào tướng khổ vui của giây phút. Chẳng nên chia rẽ thời gian, buồn ly biệt là nỗi buồn đánh mất chính mình. Con đường với hàng cây thân quen mà là khi xa con buồn, là vì con xa hình ảnh của chính con trên đường ấy. Nên thật ra buồn khi xa vắng người hay vật là buồn nhớ chính con, chính tình cảm đã gợi nơi người hay cảnh ấy là buồn vì có Ngã. Tứơng gần gũi có bắt đầu, có chấm dứt, có sống, có chết, khiến tâm xao động theo từng sống chết ấy mà gây đau khổ.
Con phải biết rằng chia ly chỉ là một tướng khác của gần gũi. Vì có ai xa ai thật sự. Con chỉ thay đổi tứơng gặp nhau. Mọi người đều được hình thành thân xác bởi đất, nước, gió, lửa, có bản ngã đồng nhất, vốn dĩ cũng không xa, cũng không gần từ khởi thủy, thì kiếp sống chết này có nghĩa gì đâu. Sự chia ly đâu là thật tướng, trụ tướng gần gũi mà ở gần nhau với mọi căn khiếm khuyết, chẳng thấy, chẳng nghe, chẳng cầm nắm được thì gần gũi ấy có thật gần không.
Cho nên biệt ly là tâm khổ, chẳng phải có tướng khổ, cảm khổ biệt ly là cảm quả báo khổ của nghiệp. Muốn thóat đau khổ này phải hiểu tướng biệt ly đúng như thật. Sự thay đổi của tướng là lẽ tự nhiên, là định luật của vật chất. Sự biến dịch ấy hiển bầy bất động thường hằng của vô tướng, của không. Ở nơi không tướng, không ngăn ngại, con và người không xa, không khác, bỏ qua khỏang cách thời gian, thói quen thì dù tướng gần gũi hay xa cách, lòng vẫn tận tình, sẽ không có khổ biệt ly. Hãy tin và suy ngẫm, con sẽ thấy thật tướng của biệt ly.
No comments:
Post a Comment