Wednesday, January 26, 2011

Bệnh Khổ.


Con luôn luôn bị dằn vặt về thân bịnh, từ lâu mang theo người hành trang đau khổ của bệnh tật và trông chờ vô cùng ngày được giải thóat khỏi căn bịnh của mình. Con chờ đợi gì? Phép lạ chăng? Một môn thần dược được tình cờ mách bảo hay một thầy thuốc thượng thặng mà tài ba sẽ thay đổi mệnh đời con. Không, Mẹ có thể nói ngay sự mong chờ ấy chính là môi trường tạo bịnh, chứ không mang lại sự lành mạnh mà con cầu.

Con mong chờ ngày để lành bịnh sẽ làm việc này, việc nọ, sẽ hạnh phúc, sẽ vui. Nếu ngày ấy không đến thì con không bao giờ được ngày vui trọn vẹn. Nếu ngày ấy không đến thì đau khổ đã qua của con  có phải đã trở thành thừa thãi. Đâu có lẽ do con khổ đau vì bệnh mà bệnh hết. Cho nên người có lý trí không hành sử như thế. Lại nữa có gì đảm bảo được rằng khỏi chứng bịnh này con sẽ không vướng chứng binh khác, như thế thì niềm vui được khỏi bịnh không hòan tòan trọn vẹn.

Phiền muộn ưu tư thì con không buồn thở, biếng ăn. Từ suy nhược tinh thần bịnh đã có môi trường để sinh trưởng. Thái quá trong một sinh họat nào đó cũng sinh bịnh. Có những thói quen gây nên bệnh tật, cũng như có những môi trường sống tạo mầm cho bệnh, đó là thân nghiệp, đó là ý nghiệp khiến con phải vương vào, mà nghiệp là do tâm hỗn lọan tạo thành, như thế thì bệnh  là do tâm, do hành tướng của tâm huân tập từ bao kiếp con mang thân bệnh ngày nay.

Cho nên bệnh là do con, mà hết bệnh cũng do con. Không vì thuốc, hay là thầy thuốc. Có những người thác vì một căn bệnh nhẹ, lại  có ngưòi được chữa lành khỏi căn bệnh hiểm nghèo. Đấy không phải là do tâm ư? Nếu bệnh chỉ thuần ở thân tướng, vì theo quy luật của vật chất, bệnh nhẹ thì không thể gây tử vong và bệnh nặng ắt khó lành. Bấy nhiêu điều để nói rằng thân bịnh là do tâm bịnh hiện thành. Tâm bịnh là gì? Đó là trong cuộc đời huyễn mộng lại thấy mình có thật. Vì thấy mình có thật nên con có giận, ghét, buồn, thương...Tâm hỗn lọan như thế làm sao khí huyết điều hòa, không điều hòa ắt có bịnh.

Vậy thì ở nơi giải thóat không thể có tật bệnh. Nhưng tại sao Đức Phật lại thị hiện có thân bịnh? Phật thị hiện có thân bệnh cũng không khác Phật thị hiện nhập Niết Bàn. Vì thị hiện có tướng nên thị hiện họai tướng. Ở nơi có tướng hay họai tướng, Tâm Như Lai đồng bất đồng, nên ở con bịnh là khổ, nơi Đức Phật bệnh nào có khiến Ngài rời Chánh Định sinh khổ trí như con. Cho nên nói Như Lai ở nơi vô thường mà thóat sinh, lão, bệnh, tử là sự giải thóat ngay trong đời. Con phải hiểu rõ căn bịnh để trị dứt gốc bịnh. Gốc bịnh ở đâu? Nơi Tâm con! Con có thấy bầu trời những ngày không mây và nắng dịu, bao la, xanh ngát một màu. Tâm con không vẩn đục bởi Tham, Sân, Si cũng trong sáng bao la như thế. Bịnh là dị tướng làm vẩn đục sự thuần khiết của Tâm, như mây đen làm hỏng bầu trời quang đãng. Nhưng ngòai bầu trời tươi đẹp ấy còn một bầu trời đẹp mãi, bất diệt, đó là bầu trời cõi không có thời gian.

Niết Bàn vượt ngòai tâm tưởng và ý thức hành thiện. Nơi ấy không đau khổ nào đến được và nơi ấy không phải cao hơn, không phải thấp hơn đau khổ, không đến bên trong, không ở bên ngòai đau khổ. Nơi ấy không có tướng, chỉ nơi ấy là không có bệnh khổ. Con hãy an tâm vì bệnh trạng của mình, chưa được giải thóat tức còn nghiệp chướng. Chưa giải thóat ắt có bịnh, đó là lẽ tự nhiên thì trong bịnh khổ lại chồng thêm nỗi khổ tâm vì bệnh làm gì. Muốn mau khỏi bịnh phải tự quán tu tâm là điều mà con thường nghĩ chẳng hiểu có liên quan đến bịnh tật của con. Tấn tu trong khi bịnh thì nghiệp bịnh mau được hóa giải.

Con hãy điều phục tâm mình khi có bịnh, đó mới thật là niệm Đức Phật Dược Sư.

No comments:

Post a Comment