Tuesday, January 18, 2011

Nhân đạo.


Con thường nghe nhân đạo, khi nói đến một người có hành động giúp đỡ kẻ họan nạn. Giúp người họan nạn đó là đạo làm người hay là đạo của con người. Con người phải nghĩ đến nhau, đến cộng đồng lòai người tức là tự con người đã có đạo, ivà sống hợp với đạo của chính mình là điều chưa mấy ai thực hiện được.

Tôn giáo chỉ là sự tìm kiếm bên ngòai, trở lại với chính mình và ơchánh tu hành Phật Đạo. Phải, vì điều thịện, từ bi là gì nếu không phải là nhân đạo. Cho nên chẳng  tim Đạo mà thấy Đạo, hay nói khác đi, Phật ngự nơi tâm chẳng cần tìm đâu xa cũng đúng.

Con đừng nên chỉ mến người lành và ghét kẻ ác. Mến người lành là trí, nhưng thương kẻ chẳng lành không bỏ mặc họ với nhân quả đớn đau, đó là người có lòng nhân đạo. Con chưa thương được ngừoi đã gây ác nhân và đang thọ ác báo hay người đang tạo tác ác nghiệp cho bản thân, (thì) con chưa là người nhân đạo, thì đừng nghĩ đến tâm lượng từ bi của Bồ Tát. Chưa nhân đạo, chưa làm người thì chưa thể tu Tứ Vô Lượng Tâm của Bồ Tát. Từ, Bi, Hỷ, Xả lúc này chỉ là ngôn từ, hiệu đính cho một bản ngã hẹp hòi. Nhân Đạo có nghĩa là làm được điều tốt nhất cho một người mà không làm hại đến người khác.

Tùy hòan cảnh mỗi người mà đòi hỏi tướng biểu lộ lòng nhân nên nói rằng tâm quyết định tướng của lòng nhân đạo. vì thế mà ở người này thì đòn roi làm tỉnh ngộ, ở người kia là sự cảm thông. Hay một cộng đồng với bao nhiêu sinh mạng phải được xem trọng hơn là một mạng người như câu chuyện Đức Phật một thuở nọ trên sông.

Để thực hiện lòng nhân nơi mình, trứơc tiên con khoan hoặc chẳng bao giờ phê phán, làm phán quan, khi chính con chưa hết Ngã, là uốn sự việc theo ý mình, nên tướng công bằng giai đọan sẽ là nhân bất thiện trong trường đọan luân hồi. Và phải nhớ qủa báo ác là điều tốt nhất làm người si tỉnh ngộ, không nên hình dung đó là sự trừng phạt của Thượng Đế hay của một đấng Chí Tôn nào. Vì con người tự có đạo nơi mình nên luật nhân quả nhân đạo hơn cả những luật lệ do người đặt ra. Luật pháp chỉ có quyền và chỉ xét xử trên tướng, mà luật nhân quả lại xét xử từ tâm. Từng ý nghĩ cũng có quả báo nên chính xác vô cùng.

Vì thế mà con đừng ghét người làm con đau khổ, họ sẽ có quả báo của hành động ấy, dù không đến từ con. Vả lại nếu họ làm con buồn mà vui lòng người khác thì chưa hẳn không tốt với con đã là bất nhân. Cũng chính vì dây chuyền nhân quả không dứt, khó phân này mà con đừng bao giờ nghĩ rằng mình đang làm điều tốt. Con chớ nên nghĩ tôi cố gắng làm những gì mà theo cái nhìn bây giờ tôi cho là nhân đạo nhất. Ý thức rất rõ ràng việc làm và ý tưởng này chưa hòan tòan, như thế là đi trên con đường vô ngã mà không hay biết. Con hãy cố gắng trở thành người nhân đạo.


No comments:

Post a Comment