shared http://www.baonuocviet.org/nguoi-viet-bon-phuong/xin-dung-goi-toi-la-viet-kieu/
Tôi ghét vô cùng khi về Việt Nam lại bị gọi hai chữ Việt Kiều.
Vì Việt kiều là không được trả giá khi đi chợ, không được ki bo, phải nổ banh nhà lồng. Việt kiều là phải xài hàng hiệu, iphone, ipap, máy tính xách tay… bla bla bla.
Và còn hàng trăm cái Việt kiều là phải….Việt kiều là đi chơi phải bao hết, thậm chí người ta mua quà thì Việt kiều cũng phải “nặn tiền” ra. Việt kiều là khi về phải quà này, rượu nọ, mang vali nhỏ quá cũng bị thiên hạ dèm pha….
Cho nên khi về nhà, ai gọi là Việt kiều thì tôi đách thèm nhận và chỉ nói là tôi là một người đi “ở nhờ” trên đất nước khác thôi. Và tôi cũng chẳng quà cáp gì nhiều vì bây giờ ở Việt Nam cái gì mà không có, sợ là không có tiền thôi. Và cũng chẳng cho tiền ai hết ngoài những người mình thương yêu.
Vì sao?
Vì có vung tiền cho những người khác thì họ cũng chẳng biết ơn đâu. Cho ít thì họ trề môi, trợn má chê “Cái đồ Việt kiều nghèo”. Cho nhiều thì họ được một bước họ sẽ làm tới xin hoài. Mà những người Việt nam sống ở nước ngoài kiếm tiền đâu dễ dàng gì.
Đồng tiền làm ra là mồ hôi, công sức bao ngày, đâu phải tiền như lá rụng mùa thu mà ra đường lượm được. Cho nên, tôi thường nói thẳng với những người đó. Tôi không thích sống ảo mộng. Tôi không thích mỗi lần về là phải gồng mình mà “nổ”. Có sao nói vậy, sống khỏe hơn.
Tôi luôn suy nghĩ về nhà là để vui vẻ, để nghỉ ngơi, lấy lại sức lực sau những ngày làm việc và bôn ba xứ người.
Quay lại câu chuyện ganh ghét… Vì tôi là “Việt kiều” ấy, nên phải có nghĩa vụ “mua giùm đồ” cho người ta mà không có ngày trả tiền. Đó là suy nghĩ của họ, còn tôi thì không. Có một người dì, khoảng vài tháng trước nói lân la là khi nào tôi về thì nhờ mua “giùm” một cái loa bluetooth của hãng Bose.
Tính tôi thẳng thắn, chuẩn bị về lại Việt nam nên cũng tham khảo giá mấy chỗ rồi nhắn tin báo giá. Tôi nói nếu chịu giá đó thì tôi mua cho. Nghe tôi nói vậy, người dì ấy bắt đầu kể lể nói là “mua giùm được không, khi nào có tiền thì trả lại… bla bla bla”.
Miễn bàn nhé. Tôi từ chối thẳng. Thế là không biết có ghim trong lòng hay không mà khi biết gia đình tôi có chuyện lục đục nho nhỏ thế là thêm dầu vào lửa, kể lể, đặt điều, khiến mẹ tôi lên cơn đau tim phải vào bệnh viện.
Cả đêm tôi không ngủ được vì lo lắng. Thế đấy… vì một cái loa mà họ đối xử với tôi như vậy đó. Họ có thể vì vật chất mà sẵn sàng giết chết cả một gia đình, họ sẵn sàng giết một mạng người đấy.
Hôm nay viết những dòng tâm sự này là muốn hỏi các anh chị, “Việt kiều”- hai từ này làm cái “f..k” gì mà khiến nhiều người khổ vậy?
P.S: đề nghị mọi người đọc kĩ trước khi comment nhé. Người nào bị nói “đụng” thì làm ơn câm mồm nhé. Đừng có inbox em, em trả lời và block mệt lắm ạ.
Thứ nhất, em chả phải “nổ”, nhưng em vẫn đang chịu hậu quả của mấy cha nội Việt kiều “nổ” đúng nghĩa.
Thứ hai, đừng có nói cái câu “không có tiền thì đừng về”, ủa, hay thiệt đó, chui gầm giường nhà em sao biết em kiếm tiền bao nhiêu. Có tiền bao la đi nữa thì em cũng chả thèm cho người dung nước lã.
Tiền đó là để cho gia đình va cho những người cần sự giúp đỡ, những hoàn cảnh khó khăn.
Mấy anh mấy chị, muốn vung tiền cho thiên hạ thì cố gắng mà cày để sống ảo nhé.
Đạo đức thiệt thì mong mong lắm
Đạo đức giả thì mới trường tồn vĩnh cữu. Ráng đi nha
Theo Tien Nguyen ( USA )
No comments:
Post a Comment