04:46 PM 27/09/2015shared http://www.webtretho.com/forum/f4407/nguoi-me-nhan-duoc-tin-con-trai-lay-trom-tien-o-truong-hoc-vay-ma-lai-xu-su-2122432/#1
Người mẹ này sau khi biết được con trai mình lấy trộm tiền ở trường học, cô đã có cách xử sự khiến mọi người kinh ngạc. Bất kể lúc nào, cha mẹ cũng đều là chỗ dựa vững chắc của con, khi cha mẹ không còn tin tưởng con thì có thể đó chính là một nỗi buồn của gia đình.
“Con trai của cô ở trường đã lấy trộm của cô giáo Vương 100 nghìn đấy, nó đã thừa nhận rồi, cảnh sát cũng đã đến trường rồi…” Cô đang làm việc ở công ty và nhận được điện thoại của thầy giáo nói như vậy, điều này khiến cô không thể tin được.
“Bất luận là thằng bé đã làm sai điều gì, xin thầy đừng đánh mắng con trai tôi, hãy đợi tôi đến tôi xử lý!” Sau đó cô đã nhờ thầy giáo đưa điện thoại cho con trai cô nghe. Cậu bé vừa khóc vừa gọi “Mẹ ơi!”, người mẹ nói: “Con à, đừng sợ, cho dù có việc gì xảy ra thì mẹ trước sau gì cũng là chỗ dựa của con, mẹ sẽ lập tức đến chỗ con ngay bây giờ!”
Khi cô phóng xe đạp điện tới văn phòng làm việc của thầy giáo, cô phát hiện trước cửa phòng thầy có một chiếc xe cảnh sát đang đỗ ở đó, bên trong phòng là hai người cảnh sát sắc mặt nghiêm nghị, một thầy giáo, một cô giáo và một người lớn tuổi là bên phòng giáo dục. Một cô giáo nghiêm giọng nói với người mẹ: “Con trai của cô sáng sớm nay đã mở ngăn kéo của tôi lấy đi 100 nghìn, cậu bé đã thừa nhận rồi, cô xem xử lý thế nào đi!”
Cô không để ý đến cô giáo này mà chú tâm đi tìm cậu con trai của mình, cậu bé đang ngồi dưới đất, toàn thân run rẩy, quần áo bẩn thỉu, nước mắt quện với đất dính đầy hai má, cô tiến lại ôm lấy cậu con trai.
“Mẹ ơi, nếu như không phải là có câu nói kia của mẹ thì có thể con đã trèo lên trên mái nhà ngồi rồi, vì họ muốn bắt con đi tù, con rất sợ…mẹ ơi..!”
“Con trai, hãy nói thật cho mẹ biết nhé, mẹ rất tin tưởng con!” Cậu bé vừa lắc đầu vừa nói: “Không có, con không lấy!”
Sau khi trấn an con trai xong, người mẹ này đứng lên nói: “Tôi tin tưởng con trai tôi, nó đã nói không lấy trộm là không lấy trộm!” Cậu bé nhìn mẹ với ánh mắt vô cùng cảm kích.
Cô giáo trừng mắt nói một cách có phần hơi mỉa mai: “Mẹ nuông chiều thì con hư!” Sau đó cười nhạt nói:“Cậu ấy vừa tự mình thừa nhận đấy!”
“Vậy phiền chị nói một chút xem con trai tôi đã thừa nhận như thế nào? Và lấy trộm tiền ở chỗ nào? Chứng cứ buộc con trai tôi lấy trộm tiền đâu? Không có chứng cứ lại bắt thằng bé thế, cảnh sát cũng không làm như vậy đâu!”
Một người cảnh sát nhún vai nói: “Đúng thật là không tìm được chứng cứ, nhưng thằng bé đã tự mình thừa nhận rồi.”
Cô giáo không kiên nhẫn được liền đưa bản thẩm vấn cậu bé ra, người mẹ quay đầu về phía con trai hỏi:“Cô giáo nói có đúng không con?”
Cậu bé lắc đầu: “Cô giáo từ sáng sớm đã không cho con lên lớp, họ còn gọi cảnh sát đến, con rất sợ hãi, cô giáo còn nói nếu thừa nhận thì còn có thể được về nhà…”
Vẻ mặt cô giáo đột nhiên biến sắc, không lên tiếng nữa.
“Vừa uy hiếp vừa dụ dỗ, thế này mà cô gọi là thẩm vấn sao? Tôi còn muốn nói rằng đó là cô đang xỉ nhục đấy!”
Người mẹ nghèo khó đi xe đạp điện với dáng người nhỏ bé gầy gò không biết dũng khí từ đâu tới, cô mặc kệ mọi người mà dẫn cậu con trai đi về. Có lẽ mỗi lời nói và cử chỉ của người mẹ trước mặt cậu con trai đều rất thuyết phục nên trên đường về nhà cậu bé cảm kích và ôm chặt mẹ nói: “Mẹ ơi! Con cảm ơn mẹ đã cho con sức mạnh!”
Vừa về đến nhà không bao lâu, thầy hiệu trưởng gọi điện tới nói rằng cô giáo kia đã tìm lại được 100 nghìn rồi, là do trong lúc vô tình cô ấy đã đem đồng tiền đó bỏ vào một ngăn kéo khác, sau đó lại quên mất.
Mặc dù vậy, chuyện này vẫn khiến cậu bé thấy sợ hãi trong lòng, nhưng cách xử lý của người mẹ lại khiến cậu hãnh diện, bởi vì người mẹ đã cho cậu dũng khí và cảm giác an toàn. Mãi cho tới sau này, khi cậu bé đã trở thành một cậu thanh niên chững chạc nhưng trong lòng cậu vẫn nhớ mãi chuyện ngày hôm ấy.
Có người hỏi, tại sao con của họ lại có thói quen lấy trộm tiền, mà càng đánh thì càng lấy trộm, mà lại càng lấy trộm nhiều? Câu trả lời là ở hai từ “tin tưởng”.
Rất nhiều trẻ lúc còn nhỏ đã có hành vi lấy trộm tiền, đại đa số trẻ không biết đó là “trộm”, cũng không biết đó là hành vi sai trái. Nhưng lúc cha mẹ phát hiện ra trẻ có hành vi đó mà đánh mắng, trừng phạt, dán lên con hai chữ “kẻ trộm” thì sẽ khiến trẻ có một tâm lý và cảm giác u ám. Chúng sẽ vì sự trừng phạt của cha mẹ mà phẫn nộ, lòng tự trọng bị tổn thương, sự tin tưởng giữa cha mẹ và con cái cũng bị sụp đổ, càng có thể kích thích tâm lý nghịch phản của trẻ, “Bố mẹ đã nói con là kẻ trộm, con sẽ cứ ăn trộm cho bố mẹ xem!”Gần đây, tôi có chứng kiến một sự tình lại khiến cho mọi người suy nghĩ sâu xa
Cậu bé này rất nghịch ngợm và thích gây sự, cũng thường xuyên bị thầy giáo phê bình. Thầy giáo sau mỗi lần phê bình xong đều có thông báo cho bố của cậu bé biết. Người bố này vô cùng tức giận, sau mỗi lần thầy giáo thông báo, anh ta đều áp dụng các biện pháp trừng phạt khi cậu bé trở về nhà, ví dụ như không cho uống sữa, không được chơi đồ chơi, không được xem ti vi và còn phạt đứng ở góc tường. Một hôm, sau khi cậu bé bị ngất xỉu, các bác sĩ bệnh viện đã chẩn đoán cậu bị bệnh máu trắng, cậu còn nói ở trường thường xuyên thấy ngủ không thoải mái…. Người bố trách cứ rằng sao không nói sớm cho bố mẹ biết, câu trả lời của cậu bé khiến người bố xấu hổ: “Bố với thầy giáo là cùng một hội!”Hãy xem xem, với tư cách làm cha làm mẹ, chúng ta đã làm gì khiến con cái dần dần thất vọng về chúng ta?
Khi con cái ở trên giường, khóc oa oa muốn ôm mẹ là để kiếm tìm một cảm giác an toàn thì điều mà người lớn chúng ta nhìn thấy chỉ là sự yếu ớt của trẻ.
Khi con cái vì chơi đùa mà làm cho quần áo ẩm ướt, dính bẩn, trong khi chúng cảm thấy rất vui sướng thì người lớn chúng ta chỉ nhìn thấy là sự bẩn thỉu.
Khi con cái vẽ bẩn trên tường hay cánh cửa, rồi chạy đến khoe với bố mẹ thì người lớn chúng ta chỉ nhìn thấy đó là những nét vẽ bẩn thỉu làm hỏng tường và cửa.
Khi con cái không muốn chia sẻ đồ cho bạn, quay đầu hướng đến chúng ta tìm sự trợ giúp thì người lớn chúng ta chỉ nhìn thấy là sự keo kiệt và ích kỷ ở trẻ.
Khi con cái buồn rầu mà đưa những điểm số cho bố mẹ xem thì người lớn chúng ta chỉ nhìn thấy sự không cố gắng và lười biếng ở trẻ.
Khi con cái ghi nhật ký là muốn đem những niềm vui và nỗi buồn chia sẻ vào những dòng chữ thì chúng ta lại cho rằng trẻ đang cố gắng giấu diếm.
Trên thực tế, không phải trẻ từ khi sinh ra đã không tin tưởng bố mẹ, mà là khi trẻ đem một trái tim thuần khiết phó thác cho cha mẹ và thầy cô giáo nhưng lại bị làm cho tổn thương. Trẻ con sẽ ở trong những lời nói trêu trọc, trách mắng, giáo huấn, thiếu tôn trọng, không tin tưởng…khiến chúng dần dần mất đi sự tin tưởng vào bố mẹ. Dần dần trẻ cũng khép lại lòng mình với cha mẹ, thậm chí đối kháng với cha mẹ. Một ngày nào đó, khi cha mẹ phát hiện ra rằng con cái mình đã không còn muốn chia sẻ bất cứ thứ gì hay sự tình gì với mình, thì chính là chúng ta đã bị “thanh lý” ra khỏi tâm trí của trẻ rồi.
Các bậc cha mẹ, xin hãy lựa chọn tin tưởng con mình từ lúc con còn nhỏ chứ không phải lựa chọn tin tưởng người khác. Một khi đã có sự tin tưởng rồi, con cái sẽ thổ lộ mọi chuyện cho bố mẹ giống như với một người bạn vậy, trẻ mới hướng về cha mẹ đầu tiên để cầu xin sự giúp đỡ khi cần thiết, đã có tôn trọng rồi, trẻ sẽ ghi nhớ thật sâu sự tin tưởng và mong chờ của cha mẹ và biến chúng thành động lực.Theo NTDTV
Mai Trà biên dịch
No comments:
Post a Comment