Một mình xoay trở lại loay hoay,
Xuyên suốt niên qua một chặng dài.
Chập chững lần đi trong bóng tối,
Lập lòe ngọn đuốc vẫn trong tay.
Gieo neo giục giã biển rời hồ,
Kẻ Bắc người Nam kẻ Cố đô.
Tiền nghiệp khi xưa giờ hội ngộ,
Luyến lưu gieo rồi lệ lau khô.
Cân nhắc ngộ ra vở kịch Đời,
Tuồng xưa tích cũ diễn coi chơi.
Mặt đen mặt trắng tròn vai diễn,
Nạ gở ra rồi còn ngẩn ngơ...
Hơi lâu phim dài róng riết xem,
Tuồng dở tuồng hay chẳng đã thèm.
Vãng hát buông màn thân lem lấm,
Nghĩ rồi than thở biết đừng xem.
Xem ra men tình rượu nhạt thế!
Nếm lui nếm tới vẫn không chê.
Say sưa bán cả ông Hòang Đế,
Tỉnh mộng trả về một kẻ Hề.
Hề mong gặp mặt bạn tri âm,
Gỡ bỏ gìum y tấm nạ thâm.
Có Đệ võ vàng nơi chốn cũ,
Có Huynh mòn mõi đợi qua thăm.
Thăm dò ngày tháng mãi phân vân!
Chẳng biết con đây đủ tuổi trần?
Thong thả đường Siêu Sanh Liễu Tử,
Đời này con nguyện tạ ân nhân.
“Làm lành tránh dữ” vẳng bên tai,
Mênh Triệt Thân Tuần chẳng đóai hòai.
Chờ nhau Long Hoa ngày hội ngộ,
Một mình xoay trở lại loay hoay...
Họa ‘Khách Trần’ Ni Trưởng HuỳnhLiên.
06/15/2011 09:03 pm.
Một mình xoay trở lại loay hoay,
Xuyên suốt niên qua một chặng dài.
Chập chững lần đi trong bóng tối,
Lập lòe ngọn đuốc vẫn trong tay.
Gieo neo giục giã biển rời hồ,
Kẻ Bắc người Nam kẻ Cố đô.
Tiền nghiệp khi xưa giờ hội ngộ,
Luyến lưu gieo rồi lệ lau khô.
Cân nhắc ngộ ra vở kịch Đời,
Tuồng xưa tích cũ diễn coi chơi.
Mặt đen mặt trắng tròn vai diễn,
Nạ gở ra rồi còn ngẩn ngơ...
Hơi lâu phim dài róng riết xem,
Tuồng dở tuồng hay chẳng đã thèm.
Vãng hát buông màn thân lem lấm,
Nghĩ rồi than thở biết đừng xem.
Xem ra men tình rượu nhạt thế!
Nếm lui nếm tới vẫn không chê.
Say sưa bán cả ông Hòang Đế,
Tỉnh mộng trả về một kẻ Hề.
Hề mong gặp mặt bạn tri âm,
Gỡ bỏ gìum y tấm nạ thâm.
Có Đệ võ vàng nơi chốn cũ,
Có Huynh mòn mõi đợi qua thăm.
Thăm dò ngày tháng mãi phân vân!
Chẳng biết con đây đủ tuổi trần?
Thong thả đường Siêu Sanh Liễu Tử,
Đời này con nguyện tạ ân nhân.
“Làm lành tránh dữ” vẳng bên tai,
Mênh Triệt Thân Tuần chẳng đóai hòai.
Chờ nhau Long Hoa ngày hội ngộ,
Một mình xoay trở lại loay hoay...
Họa ‘Khách Trần’ Ni Trưởng HuỳnhLiên.
06/15/2011 09:03 pm.
Cầu sở học.
Trí tâm cần chứa, thâu: đầy, chặt,
Tưởng Phật Trời chí thật khẩn thành.
Sở cầu đường học đắc danh,
Tích tàng nhân thiện hạnh lành tuệ thông.
25/03/05.
Cầu sở học.
Trí tâm cần chứa, thâu: đầy, chặt,
Tưởng Phật Trời chí thật khẩn thành.
Sở cầu đường học đắc danh,
Tích tàng nhân thiện hạnh lành tuệ thông.
25/03/05.
Khổ Đế.
Cõi Vô-thường dẫy-đầy huyền-ảo,
Lẽ sống còn chao-đảo Ta bà.
Miệt-khinh chịu-đựng oan-gia,
Nay là Lạc Đế mai đà đau thương.
Tập-đế Diệt-đế.
Niết-bàn – Nơi diệt-trừ đau-khổ,
Không dưỡng thân, chẳng khổ phàm thân.
Níu chi phiền-lụy hồng trần,
Sợ-lo sầu-muộn cân-phân buộc-ràng.
26/03 "Người cày có ruộng"
smile emoticon
1
Thế giới Ta Bà vạn ức xa,
Có chăng Lý Sự tại tâm ta.
Chúng sanh Phật tánh đồng tâm tính,
Vạn ngọn đèn soi tỏa sáng ra…
2
Chán cõi Ta Bà chốn bụi nhơ,
Chùi đi chỗ bẩn bụi lem dơ.
Chọn nơi sạch sẽ dừng chân bước,
Giữ Buông rốt-ráo chớ chần chờ.
3
Niệm Phật trì Danh một kiểu tu,
Ai hành cũng được Phật đều thu:)
Cao hơn hết thẩy còn mau chóng,
Đủ đầy cực điểm cõi Vô Ưu.
19/03/05.
1
Dùng tuệ nhãn nhân duyên thấu suốt,
Vượt luân hồi giải thóat Ta bà.
Thóat trần ngũ ấm chướng ma,
Sáu đường ba cõi rời xa hồng trần.
2
Kìa nhục nhãn tầm nhìn hạn hẹp,
Mắt phàm phu xấu đẹp cân phân,
Thiếu công năng rọi cảnh trần,
Nhãn quan cạn cợt phân trần thiểu duyên.
3
Kìa Phật nhãn tầm nhìn diệu vợi,
Tỏ mười phương vật thể muôn nơi.
Cảnh nhân gian chịu nạn trời,
Cảnh sanh tử hữu tình chơi vơi cảnh giới.
4
Nhìn vạn vật rành rành nghiệp quả,
Cảnh chư Thiên vượt nạn ta bà.
Kẻ mưu đồ địa ngục sa,
Thấy minh bạch vô hình hằng hà sa số.
16/03/05.
Diệu Pháp Liên Hoa ưu tiên hàng Bồ Tát:
Bậc cao siêu thành Phật vẫn chưa an,
Giáng trần gian dụng Phật độ nhân gian,
Thay Đức Phật chỉ phương hành Tri Kiến.
Tự đắc hàng Thanh Văn cùng Duyên Giác,
Đạt thành A la Hán, Phật Bích Chi!
Sở cầu như ý: tu nữa? tu gì?
Lòng mãn nguyện quên rồi câu Pháp bảo!
Lời Pháp nhủ cao siêu đầy kỳ ảo,
Lý ly kỳ diệu vợi hiểu làm sao?
Phật thị hiện dạy tu thành vị Phật,
Ao báo sen hoa Phật tánh như nhau.
13/03/15.
Lục dục đam mê gốc khổ đau,
Lưỡi ưa hương vị mắt tham màu.
Thân ham xúc chạm tai mê nhạc,
Quanh quẩn dương trần tóc ngã màu.
12/03/2015.
Trì giới hạnh cầu nhân gian đồng tinh tấn,
Nghiệp tham sân gian dối tối minh tâm.
Quả nan y bệnh tật chết âm thầm,
Nay đọan diệt nguyện Phật lành cứu độ.
Nhẫn Nhục thiền hành Ba La Bát Nhã,
Chấp thân đây còn, đọan, diệt, có, không!
Biếng lười, hờn giận: Bi Hỷ còn không?
Thân giãi đải cầu xin câu giã biệt.
Trì giới nguyện nhân gian buông óan kiết,
Buông thù hằn, ngừng xét nét, kêu la.
Giận gắt gỏng ráng tìm câu dịu ngọt,
Tiếp đãi nhau như ruột thịt một nhà.
Nguyện tất cả tu hành và giải thóat,
Nghe pháp lành trí huệ ắt ngộ ra.
Tha tha thôi nín nhịn óan thù trừ,
Tiêu tội ách nương nhờ câu Bát Nhã.
Friday, 13 March 2015. 1:13pm.
March 10 ·
Trời đày hay mình đày?
Mai đây mốt đó đời khất thực,
Nợ đời cơm áo cực cùng suy.
Ngang tàng ngôn ngữ hành vi,
Đời này ôm chịu người đì đạp xô.
Bạt mạng phiêu lưu đời nhám thô,
Tự hành thân xác khổ xác khô.
Sống đời huyễn mộng hư vô,
Nhân tham quả thiếu ngây ngô tội đồ.
Phấn tải làm y mặc vải xô,
Nợ đời y phục bộ cánh thô.
Khử trừ nghiệp miệng hàm hồ,
Sống đời khổ hạnh diệt bồ tham sân.
Phước đức tự tu phước cúng dâng,
Đọa đầy ngã-mạn phận Sa Môn.
Phụng hành giáo lý thiền môn,
Nói, làm, đi, ở…thiện ngôn tặng Người.
10/03/2015.
Lục dục đam mê gốc khổ đau,
Lưỡi ưa hương vị mắt tham màu.
Thân ham xúc chạm tai mê nhạc,
Quanh quẩn dương trần tóc ngã màu.
12/03/2015.
Cao thẳm từng trời chữ rực nền,
“A mi đà Phật” hiệu vang lên.
Bao điều ngờ vực chìm hư ảo,
Nở rộ sen hoa Phật điểm tên.
Trì tụng nguyên văn lục tự âm,
“A mi đà Phật” niệm thành tâm.
Chơn ngôn thần chú còn hơn thế,
Nghịêp tội tiêu trừ giải thóat tâm.
21/02/15.
“A mi đà Phật” hiệu vang lên.
Bao điều ngờ vực chìm hư ảo,
Nở rộ sen hoa Phật điểm tên.
Trì tụng nguyên văn lục tự âm,
“A mi đà Phật” niệm thành tâm.
Chơn ngôn thần chú còn hơn thế,
Nghịêp tội tiêu trừ giải thóat tâm.
21/02/15.
Đa Thiện.
Lạc Quốc muốn về chẳng dễ đâu,
Phát tâm Duyên Giác, Nhị Thừa cầu.
Thọ trì, Gìn Giới, Nhân Duyên Quán,
Nẻo về Cực Lạc rốt ráo mau.
7/03/2015.
Lạc Quốc muốn về chẳng dễ đâu,
Phát tâm Duyên Giác, Nhị Thừa cầu.
Thọ trì, Gìn Giới, Nhân Duyên Quán,
Nẻo về Cực Lạc rốt ráo mau.
7/03/2015.
Mặc kệ nhịp đời hối hả nhanh,
An nhiên thanh tịnh định thiền hành.
Tử sanh tan hợp đời hư ngụy,
Vạn kiếp khóc cười chữ lợi danh.
5/03/15 1:31:22 pmThurs.
An nhiên thanh tịnh định thiền hành.
Tử sanh tan hợp đời hư ngụy,
Vạn kiếp khóc cười chữ lợi danh.
5/03/15 1:31:22 pmThurs.
Sám Hối Từ Bi buổi sớm kinh,
Luật đời nhân quả vẫn nghiêm minh.
Sau vườn ngọn cỏ sương còn đọng,
Ngọn gió xua mây ửng ánh minh.
Phật cõi Tây Phương nhắn nhủ mình,
Khấn mời phụ mẫu niệm hồi kinh.
Dẫu cho chửa thuộc lời kinh kệ,
Phật vẫn độ thương chứng thạnh tình:)
9/03/05.
Giới, Định, Tuệ" thóat ly lục đạo,
"Văn, Tư, Tu" vượt tháo sông mê.
Bến bờ giác ngộ liền kề,
Búp sen thất bảo sẵn đề thị nhơn.
Sun.8/03/15.
* thị nhơn: ngừoi hành giả niệm Phật♥
Trước kia tôi có kết giao với một số người khéo mồm khéo miệng, giỏi biện luận, lúc ấy tôi cho rằng đó là một loại tài năng, cũng không thật sự suy nghĩ kỹ về quan hệ giữa giỏi biện luận và thiện ác ra sao.
Sau này lại kết giao với một số người nhẫn nhục không tranh luận, ít nói không tranh giành, mới nhận ra cảnh giới tinh thần giữa họ sai khác rất nhiều.
Cho đến một ngày, đọc được một câu cuối cùng trong “Đạo Đức Kinh” của Lão Tử: “Thánh nhân chi đạo, vi nhi bất tranh” (đạo của Thánh nhân, là làm mà không tranh giành), mới bỗng nhiên tỉnh ngộ. Đúng vậy! Bao biện sắc sảo thật ra cũng không phải thật sự có tài năng, nhẫn nhịn không tranh biện mới là cảnh giới tu dưỡng cao nhất của đời người.
“Thiện giả bất biện, biện giả bất thiện” là một câu trích trong “Đạo Đức Kinh – Chương 81”, nguyên văn là: “Tín ngôn bất mỹ, mỹ ngôn bất tín. Thiện giả bất biện, biện giả bất thiện. Tri giả bất bác, bác giả bất tri.”
Ý nói là: Lời thành thật không nhất định sẽ êm tai, lời nói êm tai không nhất định sẽ thành thật. Người tốt trên thế gian sẽ không nói lời ngon ngọt, người nói hay không nhất định là người tốt. Người khôn ngoan không nhất định sẽ thông thái, người có kiến thức rộng rãi không nhất định sẽ thật sự khôn ngoan. Trọng điểm học tập của cuộc đời nằm ở chữ “Làm” mà không ở chữ “Biện” (Tranh luận – biện luận).
Chân lý không cần phải tranh luận mỗi ngày. Suốt ngày tranh luận không ngớt, cũng chưa chắc có thể tranh luận ra chân lý. Hết thảy chân lý và chính đạo, chỉ có chính thức dụng tâm mà làm, mới có thể thật sự lĩnh ngộ.
Khổng Tử trong “Luận Ngữ – Lý Nhân” nói: “Quân tử dục nột vu ngôn nhi mẫn vu hành.” (Người quân tử không nên nói nhiều mà quan trọng ở làm). Trong “Luận Ngữ – Học Nhi” còn nói: “Quân tử thực vô cầu bão, cư vô cầu an, mẫn vu sự nhi thận vu ngôn” (Người quân tử ăn không cầu no, ở không cầu an ổn, chăm làm mà cẩn trọng trong lời nói). Từ đó có thể thấy, trong cuộc sống nên nói ít làm nhiều, điểm này thì chủ trương của Khổng Tử và Lão Tử là hoàn toàn nhất trí.
Vì vậy, bất kể là học tập trong cuộc đời hay các hoạt động xã hội, dù làm bất cứ việc gì cũng đều nên làm đến nơi đến chốn, không thể chỉ nói êm tai ngon ngọt mà không có hành động thực tế.
Suy ngẫm sâu thêm mà nói, người thiện có năng lực không cần cùng người khác biện luận, sẽ không chỉ dùng ngôn từ đi tranh luận để chứng minh mình đúng, dù đối mặt với phỉ báng hay công kích xúc phạm thân thể, thì họ cũng có thể dùng hành động để chứng minh sự vô tội và thanh bạch của chính mình.
Người nhẫn nhục không tranh luận thường thường đều vùi đầu làm việc, người đó nhất định có một nội tâm không tranh quyền thế. Trái lại, những người giỏi tranh luận với người khác không nhất định là người thật sự có năng lực, dẫu cho họ cứ tranh luận khắp nơi với người khác về năng lực của bản thân, còn người lương thiện thật sự không cần lời hay tiếng ngọt để nhận được khen ngợi từ người khác, nói suông mà không có hành động thực tế là hành vi của kẻ vô tích sự.
Tu khẩu đức (tu cái đức trong lời nói) trước tiên cần rời xa sự ba hoa khoác lác, không tùy tiện bình phẩm người khác; chân thành đối xử với mọi người, thiện chí giúp người, gặp lúc trắc trở ma nạn thì nhẫn nhịn không tranh luận, mới chính là chỗ hành xử của chính nhân quân tử.
Biên dịch: Minh Quân
No comments:
Post a Comment