Một lần, chúng tôi tổ chức đại lễ cầu siêu ở Bến Tre, hôm đó gió rất lớn. Cạnh hội trường có một cây sứ rất cao to. Khi vị đại đức đọc kinh, cái cây ấy cứ nghiêng dần về phía ngược chiều gió rồi bật gốc đổ rầm xuống nơi ông đang đứng trong sự ngạc nhiên, lo sợ của những người dự khán. Tôi giải thích với họ rằng, không phải sợ hãi. Đó là tín hiệu cho thấy hàng ngàn hàng vạn vong hồn về dự khán. Lần khánh thành Bệnh xá Đặng Thùy Trâm ở Quảng Ngãi cũng vậy, mưa như trút nước khiến buổi lễ sẽ khó thực hiện đúng giờ. Có người ra chân tượng chị phát tâm xin ngưng mưa và thật kỳ lạ, cơn mưa nhỏ dần sau đó thì ngớt hẳn. Buổi lễ diễn ra đúng giờ suôn sẻ, ngay sau buổi lễ, trời lại tiếp tục mưa. Những trải nghiệm cho tôi hiểu rằng anh linh những người đã khuất vẫn tồn tại, sẵn sàng lắng nghe và đã thấu tỏ tấm lòng người sống.
Năm 2005, miền Trung tan tác sau cơn bão số 7. Chưa kịp hoàn hồn thì đã có tin cơn bão số 8 sức gió mạnh hơn sẽ tràn vào bờ biển sau 3 ngày nữa. Các đồng nghiệp miền Trung gọi vào cho tôi than thở: “Dân miền Trung khổ quá rồi. Có cách nào xin thôi bão được không”. Tôi nói, xem có vị lãnh đạo nào thành tâm cùng anh em ăn chay, cầu nguyện và nhờ chùa gióng chuông trì chú cầu nguyện ngay trong ngày, chắc trời đất thấu hiểu. Họ làm theo, và như một phép mầu, cơn bão ấy chuyển hướng không vào đất liền nữa, các nước đặt tên là cơn bão “Con bò rừng”.
Tôi nhớ nhất kỷ niệm một lần ở Côn Đảo là vì đoàn người năm ấy muốn vào nghĩa trang để thắp nhang cầu nguyện. Thế nhưng, không hiểu sao người quản trang nhất quyết không cho đoàn vào bên trong. Thấy lạ quá, tôi phát tâm tìm câu trả lời. Nhiều vong hồn ở nghĩa trang nói với tôi rằng: “Chúng tôi ở đây, quanh năm người thăm viếng hương khói rất nhiều. Còn nhiều anh em, đồng bào ta nằm giữa biển khơi. Xin hãy cứu giúp họ trước”. Đêm hôm đó, chúng tôi lập hương án trên bờ biển cầu siêu. Một cảnh tượng lạ lùng diễn ra. Càng tụng kinh đến đâu, những vệt màu lạ bay lên đến đó. Hàng chục ngàn vong hồn hàng hàng lớp lớp vỗ tay hạnh phúc, một không khí hoan vui bao trùm. Hôm sau, chúng tôi vào lại nghĩa trang thì đã thấy người quản trang đợi sẵn, tay bắt mặt mừng hoa hỉ mời vào. Ông không hề nhớ chuyện xảy ra hôm trước, tuồng như có vong hồn liệt sĩ bên trong nghĩa trang nhập vào, bắt ông phải làm như vậy.
Nhà ngoại cảm Nguyễn Văn Nhã cùng các đồng sự trong hành trình lên đỉnh Fansipan
Một lần chúng tôi cầu siêu ở Lào Cai thì có rất nhiều vong hồn lính phía Trung Quốc nhờ cứu giúp. Cả đoàn phải nhờ người qua bên kia, tìm một ngôi chùa cầu nguyện để gửi linh hồn họ vào đó. Người trải nghiệm tâm linh nhiều như chúng tôi đều nhận thấy trong thế giới ấy cũng có những cơ duyên kỳ lạ, những điều kỳ diệu, hấp dẫn chưa nhiều người chạm tới. Những năm tháng tìm mộ, có những trường hợp tôi nhớ mãi. Ví dụ như: Mộ liệt sĩ tên Hoa thì tìm thấy trên đất bà Nở (Hoa nở), hoặc hài cốt liệt sĩ Đức ở trên đất ông Đạo (Đạo Đức)...đó là những cơ duyên thú vị như thế. Lại nhớ, lúc tìm ra mộ của một tỉnh ủy viên ở nghĩa trang. Lãnh đạo tỉnh tất tả có ý dời mộ ông lên hàng đầu, cao nhất nghĩa trang. Hồn ông tỉnh ủy viên nhập vào con trai nói rằng: “Hãy để tôi nằm yên cùng anh em, đồng đội”. Lãnh đạo tỉnh hầu như lần đầu gặp phải một hiện tượng tâm linh lạ lùng và thiêng liêng như vậy, ai cũng ngỡ ngàng. Cuối cùng, họ quyết định làm theo di nguyện của người đã khuất.
Và ánh linh Phật pháp
Suốt những năm tháng hoạt động ngoại cảm và cả về sau này, điều mà tôi luôn trăn trở cùng bạn đọc là làm sao để vong hồn siêu thoát về những cảnh giới tốt đẹp hơn? Hàng chục năm như người tìm đường, tôi đã tìm ra “kho báu” mang tên: Phật pháp. Phật pháp ở nước ta cũng đã có lịch sử lâu đời và sức cuốn hút không cần phải khẳng định lại.Còn tôi nhận thấy đường tu ắt phải thú vị và hấp dẫn lắm. Mỗi lần nhìn tượng đức Phật đều toát lên niềm an vui tự tại. Lần tôi theo đoàn lên núi Trúc Lâm Yên Tử, một vị tổng giám đốc trong đoàn lần đầu biết đến sự tích vua Trần Nhân Tông đi tu lập nên Thiền phái này, ông cảm phục và nhận ra tu theo Phật pháp không phải cực khổ hành xác mà là nơi đạt đến vui sướng, hạnh phúc thực sự. Ông về ăn chay niệm phật luôn từ đó. Riêng tôi đi nhiều nơi và gặp nhiều người mới thấy rằng: Làm một người đứng đầu đơn vị mà hướng tâm thực hành Phật pháp thì không chỉ giúp mình mà còn giúp được nhiều người dưới mình. Giám đốc một doanh nghiệp tôi vừa gặp kể rằng ông niệm phật ăn chay trường nhiều năm qua. Trong khủng hoảng kinh tế, doanh nghiệp ông vẫn làm ăn ổn định, đơn hàng đến đều đặn. Ông coi đó là nhờ ánh sáng Phật pháp soi đường.
Một số vị lãnh đạo, chủ doanh nghiệp khác vốn là chỗ quen thân với tôi nhiều năm trước bị bệnh nan y đi chạy chữa ở khắp nơi trong và ngoài nước nhưng không thuyên giảm đã hỏi tôi còn giải pháp nào không về mặt tâm linh ? Tôi trả lời, bệnh của họ chỉ có trời Phật cứu, nếu tin vào tâm linh hãy thành tâm ăn chay niệm Phật.. Thật kỳ lạ, hầu hết họ nói khối u lúc trước to như trái chanh thì sau khi họ ăn chay, niệm Phật, hướng thiện đã dần dần nhỏ đi, teo dần. Một số rất vui mừng đã đi hẳn vào con đường tu.
Nhiều người hỏi tôi làm thế nào để thấy đức Phật hiển linh? Tôi cho rằng duyên đến và chỉ đến với người vững tin, kiên nhẫn. Lần tôi ở một ngôi chùa tại Đà Nẵng, cả đạo tràng đang trì chú thì mưa to. Thật kỳ lạ là nơi phật tử ngồi, bán kính chừng 10m không có mưa, không ai bị ướt. Có lần cầu siêu ở Nghệ An, hàng ngàn người dự, bỗng có ánh hào quang Đức Quán Thế Âm hiện ra trong không trung. Tôi và nhiều nhà ngoại cảm khác biết rằng những lúc như vậy, Bồ Tát đã hiển linh, đã thấu tỏ lòng người.
Trải nghiệm đáng nhớ nhất của tôi là lần cùng các nhà ngoại cảm khác thỉnh tượng đức thánh Trần và tượng Quán Thế Âm lên đỉnh Fansipan. Đường đi gian khổ mất 3 ngày 2 đêm từ Sapa mới lên tới đỉnh. Người Mèo dẫn đường lên đỉnh núi rất e ngại vì chưa thấy đoàn người cao tuổi nào đi. Lên được đỉnh Fansipan phải là người trẻ, còn phải rèn luyện thể lực hai tháng mới đi được. Đoàn người hôm đó chỉ có sức mạnh là ý chí và niềm tin, cuối cùng cũng lên được đỉnh. Đỉnh núi âm u, mây phủ, điều kiện áp suất thấp rất khó thở, buồn nôn khiến người thường chỉ nán lại 15 phút rồi quay về. Tôi cùng 7 nhà tâm linh khác đi đến một quyết định táo bạo: Ở lại một đêm tụng kinh tĩnh tâm cầu nguyện trên đỉnh núi. Thật kỳ lạ, dù đã lớn tuổi nhưng không ai hề hấn gì. Trước khi đi một tuần tất cả đều ăn chay. Mấy ngày leo núi cũng chỉ ăn chay nhưng ai cũng khỏe mạnh lạ thường. Đến sáng, đoàn người tiếp tục trì chú niệm Phật thì bỗng thấy mặt trời mọc. Có vài người trong đoàn đều cảm nhận tín hiệu của Quán Thế Âm Bồ Tát hiển linh. Vì trên đỉnh núi ấy rất hiếm khi nhìn thấy mặt trời. Chợt nhớ lời thầy Huyền Diệu rằng Fansipan là một trong những ngọn núi linh thiêng nhất thế giới, một Kailash của Việt Nam, quả đúng không sai.
Còn nhiều câu chuyện khác không thể kể hết. Tựu trung lại, thế giới tâm linh bao la và rộng lớn, có những cõi giới cao hơn thế giới con người đang sống rất nhiều. Không có trợ lực từ các thế giới ấy, con người khó nhận ra giá trị của cuộc sống. Tâm linh là hành trình đưa con người đến với những điều tốt đẹp, cho con người chúng ta một tâm thế sống và xa hơn nữa là một tâm thế khi rời xa thể phách này. Nếu nhận diện được điều ý nghĩa kỳ diệu này là đã đến được với điểm xuất phát của hành trình thiêng liêng đó rồi.
“Người nào đặt tâm linh cao hơn vật chất tức là đã gieo mầm hạnh phúc. Chinh phục con người bằng tâm linh tức là đã mang đến hạnh phúc. Tâm linh là một “vũ khí”. Nơi nào tâm linh mạnh, ở đó có chiến thắng và sự trường tồn”.- Hòa thượng Thích Huyền Diệu.
Theo Kiến Giang - Xã hội
http://chuaphuclam.vn/index.php?/phat-giao-va-doi-song/nhung-linh-ung-ky-la-trong-le-cau-sieu-va-tung-kinh-niem-phat.html
Linh ứng - câu chuyện có thật của tôi
Tôi sinh ra trong một gia đình công chức. Ba mẹ, anh chị em tôi đều cán bộ công chức, đảng viên. Nói chung gia đình tôi, nội ngoại là người lương, không tin vào một tín ngưỡng nào, còn cho đó là mê tín, dị đoan, chỉ tin vào nho học và chủ nghĩa Mác - Lênin.. Bản thân tôi cũng ảnh hưởng từ đó.
Ba mẹ tôi người gốc Quảng Trị, nơi mà rất nhiều người dân theo tín ngưỡng Phật giáo. Tuy nhiên, thời chống Pháp qua chống Mỹ cứu nước ba mẹ tôi đã thoát ly đi theo cách mạng từ tuổi niên thiếu. Năm 1954 thì tập kết ra Bắc. Ba phục vụ trong quân ngũ, mẹ thì đi theo nghành y. Chị em chúng tôi được sinh ra và lớn lên trên đất Bắc. Sau giải phóng, 1978 thì gia đình mới dần dần trở về quê hương.
Lớn lên tôi sống, học tập, làm việc ở TP. Huế nhiều năm. Hồi đó, cứ mỗi lần vào buổi hoàng hôn hoặc sáng sớm tôi đi qua trên con đường Điện Biên Phủ - TP. Huế, tôi nghe tiếng gõ mõ đọc kinh của người dân ở hai bên con đường đó thì tôi rất sợ, cứ nổi hết da gà, muốn đi thật nhanh qua khỏi nơi đó. Năm 19 tuổi tôi sang Nga, học tập công tác làm việc tại Nga sau 14 năm tôi mới trở về nước. Ở đây, tôi muốn nói từ nhỏ cho đến năm 34 tuối tôi không có điều kiện, cơ hội, thời gian để được tiếp cận với Phật giáo.
Tuy nhiên, không hiểu sao từ những năm tôi học cấp ba, cho đến những năm tháng tôi sống trên đất Nga, những khi có chuyện gì buồn xảy ra với tôi thì tôi luôn nghĩ đến ngôi chùa, một nơi yên tĩnh, xa lìa thế tục, với cuộc sống bình yên, không đấu tranh, không bon chen, không hận thù…Tuy vậy không có một ngôi chùa nào để cho tôi gửi gắm tinh thần của mình vào đó, vì ở Nga làm gì có chùa.
Cuối năm 2002 tôi trở về nước. Tôi lại thi vào trường ĐH Kinh Tế - ĐH Huế, khoa kế toán tổng hợp, và tiếp tục con đường học vấn.
Năm 2005 một điều không may xảy ra với gia đình tôi, ba tôi bị bạo bệnh. Ba có tiêu chuẩn nằm bệnh viện quân y 108 miễn phí hoàn toàn. Nhưng gia đình tôi quyết đình đưa ba vào bệnh viện TW Huế. Bác sĩ bệnh viện TW Huế chẩn đoán ba bị K phổi giai đoạn hai, phải nằm tại bệnh viện điều trị và chờ lịch mổ. Gia đình tôi rơi vào nỗi lo lắng. Năm đó ba tôi được 75 tuổi. Nhất là tôi, tôi rất lo lắng cho ba đến mất ngủ. Từ nhỏ tôi sống với ba nhiều hơn sống với mẹ vì điều kiện công tác sau chiến tranh của ba và mẹ. Các bạn cứ nghĩ xem tôi vừa sống xa gia đình xa Tổ Quốc một thời gian dài ( khoảng 14 năm tại Nga ), mới trở về nước được vài năm thì ba bị bạo bệnh, tôi rất thương ba và tôi cảm thấy có lỗi, tuy gia đình tôi có đến 5 anh chị em và đều rất có trách nhiệm với ba mẹ với gia đình.
Thời điểm ba bị ốm lại đúng thời điểm tôi ôn thi học kỳ ( tháng 5, 6/ 2005 ). Đêm tôi thường học đến 3h sáng, ngày tranh thủ vào bệnh viện TW Huế phụ mẹ chăm sóc ba. Anh chị em tôi thay nhau nhưng có lẽ tôi là người thường xuyên ngày nào cũng có mặt tại bệnh viện. Không hiểu tại sao, những lúc gặp nguy nan thì tôi lại hay nghĩ đến ngôi chùa. Sau những lần vào thăm và chăm ba, có lúc thì tôi chủ động đến chùa Từ Đàm nhưng có lúc tôi chẳng hiểu sao như ai đưa chân tôi đến đó. Khi đến chùa rồi tôi mới biết là mình đang ở chùa, mà chỉ duy nhất là đến chùa Từ Đàm, ngôi chùa nổi tiếng ở TP. Huế nằm bên đường Điện Biên Phủ mà ngày trước tôi thường đi qua và thấy hơi sợ vì sự im lặng của chùa.
Lần đầu tiên tôi đến chùa, thấy chùa yên ắng quá, cửa chánh điện ngày thường nên đóng im lìm. Tôi đứng dưới cây Bồ Đề ở sân chùa ngắm ngía một lúc, rồi tìm cách để vào chùa. Tôi cứ đi loanh quanh ngoài chánh điện thì có một sư thầy trẻ ra hỏi nhẹ nhàng:
- Thí chủ đến đây có việc gì?
Tôi đáp: dạ - để thắp hương lạy Phật.
Sư thầy bảo: thí chủ đi theo tôi.
Rồi sư thầy vào lấy chìa khóa ra mở cửa bên hông của chánh điện cho tôi vào. Sư thầy thắp hương đưa cho tôi rồi đến gõ ba hồi chuông, thầm lặng quan sát tôi. Tôi không nhìn nhưng tôi cảm nhận được, có lẽ sư thầy đọc được nỗi lo lắng của tôi, nên khi tôi chào sư thầy ra về tôi thấy ánh mắt sư thầy đầy thông cảm và chia sẻ tuy sư không nói gì.
Khi bước vào chánh điện tôi thấy tượng “ ông “ Phật to đùng ngồi trên bệ thờ, tôi giật mình, quan sát một lúc, lúc đó thấy cũng hơi sợ. Nhưng khi nhìn qua sư thầy xem sư thầy còn đứng đó không thì thấy sư thầy đang đứng đó lặng lẽ nhìn tôi, nên tôi cũng yên tâm. Tôi cắm hương vào bát rồi mới lùi mấy bước – quỳ gối - lạy ba lạy, thầm cầu nguyện: "con lạy Phật! hãy phù hộ cho ba con tai qua nạn khỏi, sớm được khỏe mạnh, con cảm ơn Phật". Khi đó tôi nghĩ sao thì thầm cầu nguyện vậy, chứ có biết gì đâu, không xá Phật, dâng hương không đúng quy cách, thấy Phật lại còn sợ nữa, nhưng lòng thành kính thì có, có lẽ Phật cũng hiểu được lòng tôi. Sau đó tôi đứng dậy, từ tốn lạy Phật thêm ba lạy nữa, lần này tôi quan sát kỹ hơn và thấy Phật rất hiền từ nhìn tôi. Tôi thấy lòng mình ấm lại, yên bình hơn.
Thời gian sau đó tôi thường xuyên lên chùa Từ Đàm sau mỗi lần vào thăm ba ở bệnh viện. Tôi đi một mình, lặng lẽ, người nhà và bạn bè không một ai biết.
Ba nằm viện cũng khá lâu vì sức khỏe, đến khi có lịch mổ thì bệnh viện lại không có đủ máu dự phòng ( cần 500 CC, thiếu 250 CC ), vào thời điểm tháng 6 bệnh viện khan hiếm máu, vì sinh viên đã về nghỉ hè hết ( ở Huế hàng năm vận động thanh niên sinh viên hiến máu cứu người rất dễ dàng, tinh thần hiến máu cứu người của sinh viên rất cao, và ngân hàng máu lúc nào cũng dồi dào, nhưng vào dịp nghĩ hè thì thiếu ).
Các con ruột – dâu – rể đều thử máu mà chẳng có ai cùng nhóm máu với ba. Hoặc giống mẹ, hoặc khác của ba và mẹ ( mẹ nhóm máu A, chúng tôi thì A, B , A-B ), thật kỳ lạ, ba nhóm máu O ( nhóm máu hiếm người có ). Anh trai tôi tìm đủ mọi cách và cuối cùng biết được thông tin có một gia đình ở An Cựu có 14 người gồm cha mẹ anh chị em ruột dâu rể chuyên hiến máu cứu người, lý do là trước đó mấy năm ông bố bị tai nạn đột ngột và được người đi đường đưa vào bệnh viện TW Huế cấp cứu, tình trạng của ông ấy rất nguy kịch, bác sĩ bảo phải mổ cấp cứu ngay lập tức nếu không ông ấy sẽ chết, trong khi chưa liên lạc được với người nhà của ông ấy thì có người tự nguyện hiến máu ngay để kịp thời cứu ông khi biết nhóm máu của ông ấy giống máu mình, trong thời điểm đó vì quá cấp thiết nên bác sĩ và y tá chỉ tập trung mổ cứu ông ấy mà chưa kịp hỏi tên người hiến máu, sau khi mổ xong thì không thấy người đó đâu nữa, gia đình ông ấy hỏi các bác sĩ và y tá để cảm tạ người đó nhưng không có thông tin gì, từ đó ông ấy vận động con cháu trong gia đình hiến máu nếu ai đó cầu cứu đến họ.
Anh trai tôi biết được thông tin trên nên rất mừng, xin bệnh viện số điện thoại của họ và liên lạc, được biết gia đình đó có hai người có nhóm máu O giống ba tôi ( một con gái, một con dâu ), anh trai tôi liên lạc và hẹn gặp, có một người đến tận bệnh viện gặp anh tôi và biết lịch mổ của ba tôi ( đó là cô con gái ), còn cô con dâu thì mới sinh dậy, cô con gái bảo đến ngày ba tôi mổ cô ấy sẽ đến chuyền máu tươi trực tiếp cho ba tôi thì sẽ tốt hơn, một người có thể cho 250 CC máu, anh trai tôi muốn “ đáp ơn “ để cô ấy bồi dưỡng nhưng cô ấy dứt khoát không nhận. Đến ngày ba tôi mổ, theo lịch thì 8h ba tôi lên bàn mổ, cả nhà đã chuẩn bị sẵn sàng, vậy mà đúng 7h cô gái đó gọi điện giọng yếu ớt bảo cả đêm cô ấy bị lên cơn sốt, sáng ra 5h30 phải nhập viện phường cấp cứu, cô ấy rất xin lỗi vì không giúp được ba tôi và gia đình tôi. Thế là bác sĩ và y tá lại đẩy ngược ba ra phòng điều trị cũ. Anh trai tôi buồn bã thất vọng, tôi động viên cả nhà rằng chúng ta sẽ tìm cách khác, đừng buồn và nản lòng. Tuy nhiên tôi chính là người buồn và lo lắng nhất. Đúng ông trời thật muốn thử thách lòng người, muốn thử thách lòng con cái của ba đối với ba.
Bấy giờ anh trai tôi xin nghỉ phép ở cơ quan, hàng ngày vào túc trực 8 tiếng đồng hồ ngay phòng xét nghiệm máu để chờ sự may mắn, như một người canh gác cửa phòng, nếu anh có việc đi đâu đó một chút là kêu chúng tôi gác thay, không được vắng ở đó một giây nào. Sau ba ngày mong đợi, điều may cũng đến, có hai cậu sinh viên ĐH Bách Khoa Đà Nẵng, người Huế, vào thử máu để chuẩn bị cho ca mổ của ba mình ( một cậu là con ruột, còn một cậu bạn thân của cậu kia ). Đứa con thì nhóm máu A giống ba mình, còn cậu bạn thì nhóm máu O. Anh tôi hỏi thông tin biết được như vậy nên rất mừng liền nói thẳng mọi vấn đề của ba tôi, mong cậu ấy giúp đỡ. Cậu sinh viên cười rất dễ thương và không chần chừ gật đầu đồng ý ngay. Cậu ấy nói: “ em muốn giúp ba của bạn em, nhưng lại không cùng nhóm máu, nên bây giờ giúp bác cũng là cứu người mà “. Anh tôi gửi “ quà “ bồi dưỡng nhưng cậu ấy một mực từ chối, cuối cùng anh tôi mời đi uống cà phê để nói lời cảm ơn, hai cậu sinh viên vui vẻ nhận lời. Anh tôi xin cho bác sĩ lấy máu trước để cất vào ngân hàng máu, tránh sự bất trắc lại một lần nữa xảy ra. Cậu sinh viên vui vẻ đồng ý liền.
Đến lịch mổ tiếp theo, mọi thủ tục đã chuẩn bị hoàn tất. Tuy nhiên khi mổ ba tôi đã không cần phải sử dụng lượng máu dự phòng đó. Và số lượng máu đó gia đình tôi nhường lại miễn phí cho một chú bệnh nhân nằm cùng phòng với ba tôi và cũng nhóm máu O.
Trong khi cả gia đình chờ đợi ca phẫu thuật của ba ( 6 tiếng đồng hồ ) bên ngoài cửa phòng mổ, tôi thấy có một cô người Quảng Nam trạc tuổi 48 – 50 gì đó bế một bé gái gần hai tuổi mặt mày tím tái, môi thâm đen cứ đi theo bác sĩ khóc lóc năn nỉ điều gì đó. Tuy tôi đang rất lo cho ca phẫu thuật của ba, nhưng tôi theo dõi vụ việc đó và nhìn thấy đứa trẻ đáng thương quá, tôi không thể bỏ qua được nên tôi mới tiến đến hỏi thăm.
Người phụ nữ kể vội vàng trong nước mắt: “ bà quê ở Quảng Nam, cô con gái của bà năm 23 tuổi thì kết hôn, sau một năm thì sinh được cháu bé này, khi sinh ra cháu bé bị tim bẩm sinh, mà lại là con gái nên người chồng kêu bỏ đi, cô vợ thương con quá nên không chịu bỏ và vẫn bế con về nuôi, ông chồng không khuyên được nên bỏ vợ bỏ con đi biệt tăm, cô con gái của bà mới sinh dậy bị sốc nặng nên phát điên, bỏ con đi lang thang, thỉnh thoảng mới nhớ nhà ghé về. Vậy là bà phải vừa đi làm thuê tháng được 500.000 – 700.000 vnd, vừa nuôi cháu ngoại trong bệnh viện, vì từ khi sinh ra cháu bé thường xuyên phải nằm viện. Được sự giúp đỡ kinh phí phần nào của các sư cô trong chùa phát tâm từ thiện, nhưng khi có khi không. Bây giờ bé sắp đến lịch mổ mà không đủ máu dự phòng ( mổ tim nên cần 1000 CC, hiện giờ chỉ có 750 CC, thiếu 250 CC ). Bà rất lo lắng. Tôi hỏi bé nhóm máu gì? bà bảo cháu nhóm máu B. Tôi bảo tôi cũng nhóm máu B, nên tôi sẽ giúp. Bà mừng khôn xiết và cảm ơn tôi rối rít. Tôi cho bà số điện thoại và bảo khi nào cháu bé mổ thì liên lạc với tôi ngay, bất kỳ lúc nào…
Ba tôi mổ và bị cắt mất 50% của một lá phổi, phải cưa hai xương sườn khi mổ để mổ phổi. Sau khi mổ ba tôi nằm mê man bất động gần hai ngày vì sức khỏe của ba quá yếu, khi tỉnh và thời gian sau đó thì ba yếu lắm, gần một tháng sau ba mới được xuất viện. Về nhà ba ăn uống rất kém và thở rất khó khăn. Bà con họ hàng xóm giềng bạn bè của ba và mẹ, của các con, các cơ quan đoàn thể đến thăm và cho quà chất đống nhưng ba cũng chẳng động đến đươc thứ gì cả. Gia đình tôi lại càng lo lắng hơn, vì các bạn biết đó khi bị ung thư và bị mổ, dùng đến dao kéo rồi hệ lụy của nó rất cao. Mẹ tôi cũng là một bác sĩ, từng là phó giám đốc của một bệnh viện đã nghỉ hưu, nên chăm sóc ba khéo léo. Tuy nhiên tình hình của ba đáng lo ngại. Cả gia đình còn lo lắng hơn khi ba chưa mổ.
Mỗi lần tôi về nhà thăm ba, tôi lo lắng buồn rầu hết mức, tôi hay khóc một mình. Tôi cầu nguyện giá như tôi có thể thay ba bị bệnh để cho ba được khỏe mạnh thì tôi chấp nhận liền.
Thế rồi chân tôi vẫn dẫn tôi lên chùa thường xuyên, vẫn chùa Từ Đàm, bấy giờ đã quen thuộc với tôi. Tôi muốn sự yên tĩnh, nên khi nào đến chùa có ít người hay một mình thì tôi vào thắp hương lạy Phật, hôm nào đông người thì tôi không vào hoặc chờ người về hết tôi mới vào.
Sau một lần về nhà thăm ba, em gái tôi thì thầm: “ dạo này sức khỏe của ba tệ lắm, em chỉ sợ ba không thể qua nổi mùa đông năm nay chị à “. Tôi quệt nước mắt, không nói gì, dắt xe đi loanh quanh một lúc, đầu thì nghĩ miên man, đến chùa lúc nào chẳng hay. Tôi vào nhiều lần nên sư thầy đã quen mặt, cứ hễ thấy tôi đến là sư thầy liền đi lấy chìa khóa mở cửa hông chánh điện cho tôi vào, tôi chỉ muốn một mình như vậy. Hôm đó, như thường lệ sư mở cửa cho tôi, đốt nhang rồi đưa cho tôi, gõ chuông ba lần. Tôi cắm nhang – quỳ gối - lạy Phật, nước mắt tôi nhòe đi, tôi thầm nghẹn ngào: “ Con xin lạy Phật, hãy phù hộ cho ba con, nếu có thể con xin được giảm tuổi thọ của con 10 – 15 – 20 năm cũng được để ba con tai qua nạn khỏi, sớm khỏe lại, con xin Người “. Tôi được nghe ai đó bảo khi đứng trước Đức Phật thì không được khóc lóc. Nhưng tôi không thể kìm nén được, mà tôi đâu có khóc lóc, tôi chỉ khóc nghẹn ( không có tiếng ) chỉ có nước mắt mà thôi. Khi quay ra không thấy sư thầy đâu, tôi khép cửa và nghĩ có lẽ thấy tôi nước mắt rơi nên sư lánh đi để cho tôi được tự nhiên.
Đức Phật như thấu hiểu lòng hiếu hạnh của tôi.
Hai hôm sau, tôi ghé qua nhà bà Dì ( thông gia của gia đình tôi ) ở gần cầu Mang Cá, đường Đinh Tiên Hoàng. Dì hỏi thăm sức khỏe của ba tôi, sau khi tôi cho biết thông tin của ba. Dì bảo chờ một chút, rồi đi lấy một quyển sách photo lại đóng cẩn thận, đưa cho tôi và bảo: “ có một bài thuốc ( canh dưỡng sinh ) của ông tiến sĩ bác sĩ người Nhật có thể chữa lành bệnh cho ba con, con đọc và thử xem, cứ “ còn nước còn tát “ thôi. Tôi đọc, và thấy rất tin tưởng bài thuốc này. Bài viết những bệnh nhân ung thư các loại của ông bác sĩ, khi tin tưởng uống và có 80% số bệnh nhân đó đã lành bệnh, tuy nhiên bài thuốc thấy có vẻ phản khoa học.
Tôi không chần chừ, mượn quyển sách đưa đi photo bài thuốc liền rồi đem sách trả cho Dì. Hôm sau tôi đưa về nhà đưa cho mẹ xem.
Xem xong, mẹ không tin bảo: phản khoa học.
Tôi năn nỉ: “ còn nước còn tát “ mà mẹ, mình cứ thử đi.
Mẹ bảo tôi: tùy con, nếu con nói ba chịu thì làm.
Tôi vào gặp ba, chẳng hiểu sao tôi tin chắc là ba sẽ đồng ý. Bình thường ba không tin những điều tương tự đâu. Tôi đưa bài thuốc ( canh dưỡng sinh ) đó cho ba đọc và nói: “ mình cứ thử đi ba, cũng không hại sức khỏe mà con tin tưởng là ba sẽ lành bệnh, ba tin con đi “. Ba đồng ý liền.
Hôm sau, 4h sáng tôi đã dậy và 5h phải có mặt ở chợ Đông Ba – TP. Huế thì mới mua được nguyên liệu tươi, đưa về và sắm đồ đúng quy cách cho ba. Thời gian đầu mẹ nấu cho ba uống, nhưng mẹ không tin, tôi thì rất tin tưởng. Khoảng hai tuần thấy sức khỏe da dẻ của ba biến chuyển, ba ăn được nhiều hơn, ngủ ngon hơn, không còn khó thở nữa, ba nói hàng ngày thấy cơ thể một khác, khỏe hơn nhiều. Ba bảo ba có thể tự nấu thuốc được rồi, để mẹ nghỉ ngơi vì thời gian qua mẹ vất vả vì ba quá nhiều rồi. Thế là ba tự nấu. Một tháng sau, mọi người đến nhà thăm ai cũng ngạc nhiên vì sức khỏe của ba và họ rất vui mừng. Tôi chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc như thế. Sau đó tôi vẫn tiếp tục mua nguyên liệu cho ba tự nấu uống thêm sáu tháng nữa. Tất cả chi phí cho bải thuốc chỉ mất gẩn 1.000.000 vnđ uống với thời gian bảy tháng, vì chỉ mua rau củ quả thiên nhiên thôi.
Sau bảy tháng, ba ăn ngủ khỏe, nói không ai tin, mỗi bữa ba ăn hết long gạo cùng thức ăn, ba ăn như bù mấy tháng liền đau ốm không ăn được. Sau một năm ba tôi lên được gần 5 kg. Da dẻ hồng hào, còn mập hơn khi chưa bị bệnh. Thật là mầu nhiệm phải không.
Khi nằm viện, cùng phòng với ba tôi có ba người nữa, các cô chú đều bị ung thư phổi, ba tôi là người lớn tuổi nhất, và ba cũng là người lên bàn mổ trước ở phòng đợt ấy, vì bệnh của ba nặng nhất.
Sau khi sức khỏe của ba tôi hồi phục vì uống bài thuốc ( canh dưỡng sinh ) đó, tôi chia sẻ bài thuốc cho các cô chú ấy. Nhưng chẳng ai tin, có người còn tốn hàng trăm triệu đồng vì sang Thái Lan, Trung Quốc mua thuốc và hương hào hải vị để bồi dưỡng, nhưng sau hai năm thì ba cô chú ấy thay nhau đến cõi vĩnh hằng. Còn ba tôi sống được chín năm nữa rồi, hiện nay ba tôi đã 84 tuổi, thỉnh thoảng trái gió trở trời thì cũng có đau ốm bệnh tật vì tuổi già. MÔ PHẬT!
Thời gian sau này tôi mới hiểu thế giới tâm linh luôn luôn là có thật. Mình không thấy và có cảm giác không nắm bắt được nhưng ta tin tưởng, đặt niềm tin tuyệt đối thì sự linh ứng rất nhiệm màu sẽ đến với ta. Cùng với thế giới hữu hình của chúng ta vẫn có một thế giới vô hình song song tồn tại.
Nhân – quả là có thật. Tôi xâu chuổi lại tất cả những sự việc xảy ra với tôi từ trước đến nay, những người tôi quen biết, từ việc tốt đến việc xấu, nghiệm lại hoàn toàn đúng. Rất có cơ sở.
Tôi bắt đầu quan tâm đến những thông tin về Phật - Pháp, mua sách về đọc và nghiên cứu. Vào trang mạng tìm hiểu, xem và nghe thuyết giảng. Thực sự thấm thía và giác ngộ nhiều điều, nhưng đó chỉ là một chút giác ngộ ít ỏi so với Phật – Pháp, nhưng với tôi thì rất lớn. Pháp thì nhiều, bao la rộng lớn, một con người tầm thường như tôi thì hết cả đời cũng chưa hiểu hết Pháp của Đức Phật để lại. Có lẽ đời sau, kiếp sau nữa tôi còn phải học hỏi dài dài để mà tu tập cho nên thân.
Câu chuyện của ba tôi chỉ là một trong nhiều câu chuyện đã xảy ra với tôi liên quan đến sự linh ứng và mầu nhiệm trong cõi tâm linh.
Sau đó mấy năm, tôi đã quy y cửa Phật với sư phụ tôi là Đại Lão Hòa Thượng Thích Trí Tịnh, chùa Vạn Đức, Q. Thủ Đức, TP. HCM khi tôi làm việc ở TP. HCM. Sư Phụ tôi là một Hòa Thượng đức lớn, phước lớn vô cùng. Chuyện tôi quy y với sư phụ cũng là một phước đức của tôi mà do một chữ duyên mầu nhiệm.
Tôi sẽ gửi đến báo những câu chuyện tiếp theo, những câu chuyện có thật của tôi.
Nha Trang 05/08/2014 ( AL )
PD. Thanh Chân
Kỳ bí nữ cán bộ viện kiểm sát có khả năng nghe tiếng "người âm"
Chị Ngô Thị Mai Loan ở TP Hòa Bình đang làm cán bộ ở Viện Kiểm sát Nhân dân tỉnh Hòa Bình thì đùng đùng xuất hiện khả năng lạ. Chị là đảng viên, đang hoạt động trong cơ quan thuộc ngành tư pháp nhưng cũng đành phải nhận rằng, chị nghe được âm thanh… từ thế giới bên kia.
Cuộc sống của chị bỗng dưng lộn tùng phèo. Chị Loan hoảng sợ và đi hết chỗ này, chỗ khác những mong trả lời câu hỏi: Mình là ai, tại sao lại ra cơ sự thế? Chúng tôi gặp chị và cũng băn khoăn câu hỏi, phải làm gì và đối xử như thế nào với những trường hợp như của chị Loan.
Bỗng dưng nghe thấy âm thanh lạ
Nếu chỉ nhìn bề ngoài, sẽ chẳng ai thấy sự gì lạ ở chị Ngô Thị Mai Loan từ ánh mắt, cử chỉ và lối ăn mặc. Nói tóm lại, chị hoàn toàn bình thường với một công việc bình thường tại Viện Kiểm sát Nhân dân tỉnh Hòa Bình. Chị Loan năm nay 30 tuổi, có chồng là anh Lập, hiện đang công tác tại Điện lực tỉnh Hòa Bình và hai con, cháu lớn học lớp 1, rất kháu khỉnh.
Trước khi vào gặp chị Loan ở cơ quan, chúng tôi đã hỏi chuyện nhiều người hàng xóm cùng một số đồng nghiệp của chị Loan về cuộc sống sinh hoạt hằng ngày của chị. Rằng, chị có tiền sử cúng bái, đồng cốt gì không; có ham hố phủ này, chùa kia không. Tất cả mọi người được hỏi đều bảo rằng: Loan hoàn toàn bình thường, thậm chí rất ghét bói toán, cúng bái. Chị Điệp, đồng nghiệp cùng cơ quan với chị Loan thì khẳng định: “Nửa câu cúng lễ nó cũng không biết chứ đừng nói đến chuyện lễ lạt, thế mới lạ!”.
Để cuộc gặp với chị Loan hoàn toàn khách quan, chúng tôi đề nghị được gặp chị tại cơ quan. Theo đúng quy định, chúng tôi liên lạc với anh Sơn - Chánh văn phòng Viện Kiểm sát Nhân dân tỉnh để làm thủ tục. Ban đầu, anh Sơn rất ngần ngại vì tính chất câu chuyện rất dễ bị hiểu lầm sang khía cạnh khác và ảnh hưởng đến cơ quan. Nhưng sau khi nghe chúng tôi giải thích, anh Sơn đã đồng ý.
Chị Loan mới ở Trung tâm Khoa học Công nghệ Tin học ứng dụng (UIA) về được vài hôm. Chị xuống đó để tiến hành khảo nghiệm tìm ra sự thật về những khả năng kỳ lạ của mình. Đây là một trong vô vàn những địa điểm mà chị tìm đến trong hành trình đi tìm sự thật về… bản thân.
Ngay tại phòng làm việc của anh Sơn, chúng tôi đã được nghe chị Loan kể đầu đuôi câu chuyện ly kỳ của mình. “Tôi vốn không không phải dân gốc ở đây. Bố tôi người Phú Thọ, mẹ người Nam Định lên đây khai hoang rồi sinh sống mới chỉ được mấy chục năm nay. Chính vì thế, phải khẳng định ngay, tôi chẳng có phép màu bùa chú chân truyền gì cả. Tôi học kinh tế, về làm thủ quỹ tại Văn phòng Viện Kiểm sát Nhân dân tỉnh Hòa Bình đã được hơn chục năm nay. Ở cơ quan tôi, tất cả mọi người từ lãnh đạo đến nhân viên đều là những người hoạt động nghề nghiệp liên quan đến luật pháp nên chuyện mê tín, cúng bái ở cơ quan hay ở gia đình là rất hiếm. Bản thân tôi còn hơn thế, tôi ghét những trò bói toán, cầu cúng. Từ trước đến nay, tôi chỉ tin rằng con người nếu sống thiện tâm hay làm những việc tốt thì sẽ được may mắn, mạnh khỏe” - chị Loan kể.
Cho đến cách đây chừng hơn 3 năm, trong một lần chính gia đình chị Loan tổ chức đi tìm mộ liệt sĩ là bác ruột của chị Loan hy sinh ở Quảng Trị năm 1967. Gia đình cũng không nhờ ai cả, chỉ dựa vào những thông tin của đồng đội, những thông tin trên giấy báo tử và từ chính quyền địa phương để dò hỏi rồi tìm kiếm. Tuy nhiên, do thông tin sơ sài, những chứng tích còn lại cũng tương đối mờ nhạt nên cuộc tìm kiếm ấy chỉ đến được một khu vực gần nghĩa trang Trường Sơn là mất dấu, không có căn cứ nào để đi tiếp được nữa.
Việc tìm kiếm sắp bắt đầu rơi vào bế tắc, mọi người đã bắt đầu tính phương án quay về thì có sự lạ xảy ra. Chị Loan nhớ lại: Tôi nhớ khi ấy là mùa hè, chừng đầu tháng 7, thời tiết vùng Vĩnh Linh nóng như đổ lửa. Đừng nói đến việc lang thang tại khu vực ấy, chỉ cần ngồi yên một chỗ đã nóng đến nỗi không chịu nổi rồi. Gia đình tôi bàn tính đúng 13 giờ sẽ lên đường trở về Hòa Bình, kết thúc đợt tìm kiếm.
Chị Loan lo lắng trước khả năng kỳ lạ của mình
Mọi việc sẽ đúng như dự kiến nếu như trưa hôm ấy chính chị Loan nằng nặc đòi gia đình kiên quyết thử tìm một lần nữa. Chị Loan không hề bị vong nhập, không hề nói lảm nhảm. Chị kể lại: “Khi ấy, tôi bỗng nhiên nghe được những dòng âm thanh bập bõm của ai đó nói về đặc điểm khu vực ngôi mộ chôn bác tôi. Những dòng âm thanh rất mờ nhạt, lúc nghe được, lúc thì chỉ loẹt xoẹt như radio dò sóng. Tôi cũng không biết đó là tiếng nói của ai, chỉ biết là tiếng của người đàn ông trung tuổi, nói tiếng miền Bắc. Tôi hỏi mọi người xung quanh xem có ai nghe thấy gì không thì mọi người đều lắc đầu. Tôi giật mình sợ hãi và cố bình tâm trở lại thoát ra cảm giác ấy vì nghĩ do mệt quá lên bị ám ảnh từ những thông tin của cuộc tìm kiếm hài cốt bác tôi”.
Thế nhưng, chị càng nằm chỗ yên tĩnh cố ngủ thì tiếng nói ấy càng rõ ràng, chi tiết hơn. Thông tin cũng tương đối mạch lạc, rành rẽ và hết sức logic. Biết là có sự gì đó không bình thường, chị Loan ngồi dậy, lắng tai nghe và bình tĩnh lấy giấy bút ghi lại tất cả thông tin ấy. Đó là những chỉ dẫn về đặc điểm con đường đi tìm mộ với chi tiết rặng cây, mô đất, khúc giẽ. Chị Loan quyết định thuyết phục gia đình theo những chỉ dẫn ấy mà thử đi tìm mộ một lần nữa. Mọi người lúc đầu không tin nhưng do chị Loan rất quả quyết nên mọi người đành nghe theo.
Chính những thông tin mà chị Loan cung cấp đã giúp gia đình tìm được đúng ngôi mộ với đặc điểm được cho là hoàn toàn trùng khớp với thông tin liệt sĩ. Mọi nhận dạng, chỉ vẽ mà chị Loan nghe thấy đúng tới 90%. Khi ấy, mọi người trong gia đình chị Loan đều hiểu rằng, chị Loan là con cháu trong nhà nên việc vong của người bác nhập vào chỉ đường là điều hoàn toàn bình thường, không có gì quá lạ.
Câu chuyện tưởng như kết thúc tại đó.
UIA vào cuộc
Chị Loan vẫn đi làm bình thường như không có điều gì xảy ra. Cho đến một hôm, chị ngủ trưa tại cơ quan và tiếp tục nghe thấy tiếng của ai đó vọng tới kể lể những chuyện mà chị không hiểu nổi. Thông tin ấy không đầu, không cuối, không có tên người nào trong đó. Nó chỉ lặp đi lặp lại theo tần suất dày đặc suốt cả buổi chiều khiến chị Loan không thể tập trung làm việc được. Nội dung thông tin nói về hành động của một người đóng vật gì đó vào tường và kể về việc ai đó bị ngã cầu thang. Nhớ lại việc tìm mộ người bác xảy ra cách đó chưa lâu, chị Loan đành đi hỏi khắp lượt mọi người trong phòng mình về hai thông tin ấy. Hỏi đến chị Nguyễn Thị Điệp thì tất cả đều giật mình.
Nhà chị Điệp mới ngày hôm trước có nghe thầy phong thủy và có mua chiếc gương phản quang treo đóng lên trước cửa nhà. Tường yếu nên chồng chị phải mua xi măng trát lại mất cả buổi chiều mới đóng được chiếc gương đó vào tường. Còn người bị trượt chân ngã cầu thang chính là chị Điệp. Cũng may cú ngã không nặng lắm lên chị Điệp chỉ bị xây xước nhẹ vài chỗ. Đương nhiên, những thông tin đó chẳng có gì đặc biệt nên chị Điệp chưa hề kể cho ai nghe. Đến lúc này, chị Loan hoảng sợ thực sự. Có một điều gì đó rất lạ đang đến với chị. Mọi người trong phòng hầu hết đã được nghe thông tin về mình do người thân (con, bố, mẹ, anh, chị, em đã mất) nói lại. Thông tin nói lại so với thực tế là tương đối chính xác.
Phương pháp của chị Loan không phải là áp vong mà là phương pháp “sang tai”, nghĩa là có tiếng nói của ai đó nói rành rẽ thông tin vào tai chị, sau đó chị nói lại cho mọi người nghe.
Chị Loan kể: “Tôi không hề nhìn được vong hồn của bất cứ ai, chỉ nghe thấy tiếng nói thôi. Lúc đầu, thi thoảng mới nghe được nhưng bây giờ, ngồi trước mặt một người, nếu tập trung tư tưởng trong một không gian hoàn toàn yên tĩnh tôi sẽ nghe được rất nhiều thông tin về người ấy, kể cả gia cảnh hay những hoạt động của người đó trong quá khứ. Đôi khi, nhiều người cùng nói một lúc tạo thành một thứ âm thanh hỗn loạn, không thể hiểu nổi. Sau mỗi lần như vậy, người tôi rất mệt và sợ hãi như vừa ốm dậy”.
Có một điều mà trước khi tới gặp chị Loan chúng tôi đã rất hoài nghi. Nó là “bài” quen thuộc của một số nhà ngoại cảm tự phong hiện nay, họ có một chút khả năng, sau đó tự tô son vẽ phấn lên khả năng ấy và tự phong mình là “người giời”. Mục đích là để mọi người nể sợ và kiếm tiền.
Về điều này, chị Loan khẳng định: “Tôi đi rất nhiều nơi, tìm đến rất nhiều người để mong họ lý giải cặn kẽ tình trạng của tôi để “chữa bệnh” cho tôi, giúp tôi thoát khỏi tình trạng này. Tôi chưa bao giờ có ý định mở dịch vụ để thu tiền. Cuộc sống của gia đình tôi đang ổn định, công việc của tôi cũng ổn định và tôi không muốn làm xáo trộn những điều ấy. Tôi chỉ muốn biết sự thực về bản thân tôi”.
Trong hành trình lý giải bản thân, gần đây nhất, chị Loan đã tìm đến UIA để các chuyên gia ở đây tiến hành khảo nghiệm bằng các phương pháp khoa học. Chị Nguyễn Thị Thu Hương, Giám đốc Trung tâm Truyền thông Tâm linh cho rằng: “Hành động của chị Loan là rất hợp lý. Trong khi nhiều vấn đề tâm linh đang vàng thau lẫn lộn, thật giả khó lường thì UIA chính là cơ quan chuyên môn có đầy đủ phương tiện khoa học cùng nhiều chuyên gia thẩm quyền để tiến hành khảo nghiệm cho chị. Nếu chị Loan có khả năng thực sự, UIA sẽ giúp đỡ chị phát triển khả năng để phục vụ cộng đồng”.
Để mọi việc theo đúng trình tự, đúng quy định, chị Loan đã báo cáo cụ thể tình trạng của mình với tổ chức nơi chị đang công tác. Lãnh đạo Viện Kiểm sát Nhân dân tỉnh Hòa Bình đã cử anh Sơn - Chánh văn phòng Viện đưa chị xuống UIA để làm khảo nghiệm.
Phải khảo nghiệm qua 100 ca
Cũng xin khẳng định rằng, những thông tin chị Loan tường thuật lại cho chúng tôi nghe cũng chỉ là thông tin một chiều, từ phía chị Loan cung cấp. Chúng tôi chỉ có thể xác thực được những thông tin liên quan đến gia đình cũng như nơi làm việc của chị. Chúng tôi hoàn toàn không đủ khả năng để có thể thẩm định được những khả năng ngoại cảm đặc biệt của chị.
Qua đợt khảo nghiệm lần đầu, TS Vũ Thế Khanh, Tổng giám đốc Liên hiệp Khoa học Công nghệ Tin học Ứng dụng - UIA khẳng định: Chưa thể đưa ra kết luận ngay về các khả năng lạ của chị Loan, mà phải qua khảo nghiệm thực chứng. Kết quả của việc khảo nghiệm thực chứng sẽ được chúng tôi công bố công khai sau khi hoàn tất.
TS Vũ Thế Khanh cũng thẳng thắn: “Sau nhiều năm nghiên cứu và khảo nghiệm, tôi thấy ngoại cảm cũng có cái thật và cái ảo. Và những cái tốt thì chúng ta phải giữ gìn và bảo vệ để sử dụng vào những việc có ích cho dân cho nước”.
Vợ chồng chị Loan cùng đại diện Viện KSND tỉnh Hòa Bình trò chuyện với ông Vũ Thế Khanh, Tổng giám đốc UIA
Một so sánh dễ hiểu như bệnh nhân đến bệnh viện để khám chữa bệnh. Lời của bệnh nhân là một căn cứ, còn bác sĩ phải thực hiện các thao tác thăm khám, xét nghiệm để tìm ra đúng bệnh, chứ không phải chỉ dựa vào lời bệnh nhân. Trong khoa học cũng vậy, không phải chỉ dựa vào lời của người được coi là có khả năng đặc biệt để kết luận người ấy có hay không, mà phải phải qua khảo nghiệm và kiểm chứng thực tế trước khi đưa ra kết luận.
Trong cuộc trò chuyện với chị Loan, TS Vũ Thế Khanh tiết lộ: “Chị hãy cứ tự tin, chúng tôi sẽ tạo điều kiện tối đa để chị phát huy khả năng. Tuy nhiên, tôi phải nói trước một thông tin là cho dù nhà ngoại cảm xuất sắc nhất Việt Nam cũng chưa có ai qua được 70%. Và nếu, chúng ta nói người này người kia ngoại cảm được 100% thì chính chúng ta cũng đang mê tín”.
Trong cuộc khảo nghiệm, TS Vũ Thế Khanh cho biết: “Tôi đã trao đổi với PGS.TS Ngô Tiến Quý là sẽ phải khảo nghiệm qua 100 ca thì chúng tôi mới có thể đưa ra kết luận”. Để khảo nghiệm sâu về những khả năng kiểu như chị Loan, TS Vũ Thế Khanh cho rằng, chị Loan chỉ có thể đến Trung tâm UIA, vì ở đó mới có đủ điều kiện tâm linh cũng như các thiết bị đo lường, giám sát. Bước đầu, qua những thông tin về chị Loan thì mọi người mới chỉ thấy bề nổi chứ chưa thể thấy bề sâu. Muốn biết được khả năng đến đâu thì phải qua thực tế đánh giá.
Cách khảo nghiệm sẽ được tiến hành với một hội đồng tương đối bài bản gọi là khảo nghiệm thực chứng. Với kinh nghiệm sau nhiều năm kiểm chứng các nhà ngoại cảm, ông Khanh cũng nêu ra trường hợp khi khảo nghiệm nhà ngoại cảm Nguyễn Văn Liên. “Trong thời gian 3 tháng, anh Liên đã trải qua hàng nghìn ca chứ không phải ít. Khả năng tìm mộ liệt sĩ thất lạc của anh Liên là có thật. Tỷ lệ tìm thấy được mộ trong đợt trắc nghiệm tương đối cao (khoảng 70%). Trong mỗi vụ, anh Liên đưa ra trung bình khoảng 40-45 thông tin mà trong quá trình tìm mộ phải xác định đúng thông tin này. Theo tỷ lệ thống kê, tỷ lệ thông tin đúng trong từng vụ khoảng 70-80%”, ông Khanh cho hay.
Tuy nhiên, ông Khanh cho biết một thông tin khá thú vị là các nhà ngoại cảm phát tiết năng lực đặc biệt cũng trong từng thời điểm mà thôi. Ở một độ tuổi nào đó, họ nhìn đâu cũng thấy vong, thấy mộ nhưng ở thời gian khác thì khả năng ấy biến mất. Họ trở lại một người hoàn toàn bình thường. Vì không phải lúc nào nhà ngoại cảm cũng có thể ngoại cảm được. Và không phải lúc nào ngoại cảm cũng đúng. Giải thích về cơ chế khiến con người nghe được tiếng nói của người âm, TS Vũ Thế Khanh đưa ra hiện tượng của chim dơi và cú mèo kiếm ăn ban đêm qua một tần số âm thanh. Nhà ngoại cảm cũng vậy, họ có những tần số “sóng đỏ” để mở rộng được khoảng tần của âm thanh và ánh sáng để “kết nối” với người âm.
Trường hợp của chị Loan thêm một lần nữa thúc giục những cơ quan chuyên môn, những nhà khoa học vào cuộc để lý giải vấn đề tâm linh còn nhiều điều bí ẩn. Khi chúng ta đã coi đó là vấn đề của khoa học thì chúng ta cần nhìn thẳng vào vấn đề, đối diện với sự thật để có cái nhìn chân xác nhất vào những nguồn năng lượng tiềm ẩn vô tận của con người.
Việc khảo nghiệm khả năng đặc biệt tại UIA là một việc rất quan trọng trong việc đánh giá khả của nhiều “dị nhân”. Đã có rất nhiều “dị nhân dởm” bị vạch mặt từ những nhà khoa học thuộc UIA và nhiều người có thực tài cũng đã được công nhận.
Dựa trên kết quả khảo nghiệm của UIA, vừa qua Trung tâm Đào tạo Từ xa và Công nghệ thông tin cùng Viện Khoa học kỹ thuật AA Blagonravov trực thuộc Viện Hàn Lâm Khoa học Nga, đã tiến hành thảo luận nghiên cứu về phương pháp luận trí tuệ nhân tạo dựa trên kết quả trình diễn khả năng ngoại cảm của ông Nguyễn Văn Lư - Nhà ngoại cảm Việt Nam, cán bộ trực thuộc Liên hiệp Khoa học công nghệ tin học ứng dụng - UIA.
Với khả năng ngoại cảm của mình, nhà ngoại cảm Nguyễn Văn Lư đã được các chuyên gia tham dự thí nghiệm đánh giá những thông tin mà anh đưa ra về các sự kiện đã xảy ra và các sự kiện chưa biết với độ chính xác là trên 70%. Đây là bằng chứng về khả năng thực sự để kết nối với các nguồn thông tin bí ẩn của tri giác con người và các thông tin không gian của thế giới xung quanh ta.
Nhà ngoại cảm Nguyễn Văn Lư là nhà ngoại cảm đầu tiên của Việt Nam được Viện Hàn lâm khoa học Nga nghiên cứu khả năng đặc biệt của con người.
|
Theo phóng sự của Vũ Hải Hậu - Năng lượng mới
No comments:
Post a Comment