Sunday, January 17, 2016

DDINH NHAT NAM * ANNY LE

Nói đến cà phê chuỗi, người ta sẽ nghĩ ngay đến Starbucks hay The Coffee Bean… Khi về đến Việt Nam, những thương hiệu này có một mức giá không phải dành cho phần lớn người trẻ. May mắn thay, người trẻ đã có những lựa chọn khác, do chính người Việt Nam cung cấp, và một trong số đó là Urban Station.
Ông chủ trẻ Đinh Nhật Nam của chuỗi cửa hàng cà phê Urban Station có đôi mắt thông minh và dáng người nhanh nhẹn. Quần jeans và áo sơmi bỏ ngoài của anh đi kèm không đồng bộ chút nào với chiếc túi khổ lớn kiêm ba lô bằng vải bố màu rêu nhạt, mà sau này tôi nhận ra chúng liên quan đến sở thích đi du lịch của người sở hữu. Anh là một thanh niên đô thị điển hình ở Sài Gòn, và anh cũng thể hiện đúng tinh thần sống vì người trẻ qua việc phát triển mô hình kinh doanh của mình.

Đinh Nhật Nam
Đinh Nhật Nam
Phong cách của Urban Station xuất phát từ đâu?
Từ underground đường phố London, Urban Station là trạm thành thị, nghe giống như trạm tàu điện ngầm vậy đó, mà trạm thì nhỏ nhỏ, nhanh và rải rác ở nhiều nơi. Urban Station ra đời khoảng 3 năm trước khi trào lưu take away bắt đầu chớm nở ở Việt Nam nói chung và mạnh nhất ở Sài Gòn với rất nhiều đối thủ như Passio hay Effoc. Mục tiêu của Urban ngày trước là một quán take away nên phong cách thiết kế lúc đó khác với bây giờ. Quầy phải đưa thẳng ra ngoài, ở bên trong là một số ít chỗ ngồi thôi. Chỗ nhỏ, ghế phải cao một chút để người ta không ngồi lâu.
Trong thời gian khoảng 6 tháng đầu, mình nhận ra khách vào quán ngồi và họ không thích, như vậy làm sao có thể nghĩ đến chuyện họ sẽ đến lần nữa và mua mang đi? Điều này là không hợp lý. Hành vi tiêu dùng của người Việt Nam sẽ không phải theo kiểu bỏ tiền mua và cầm một ly nước trong tay khi phải chạy xe máy trên đường phố. Họ sẽ thấy mệt. Mô hình take away phát triển ở nước ngoài do họ sử dụng ô tô và quán cũng thường đặt ở các phố đi bộ. Người Việt đi uống cà phê vẫn thích có một chỗ để ngồi hơn.
Cafe là thức uống không thể thiếu của người Việt
Cà phê là thức uống không thể thiếu của người Việt
Sau một thời gian khoảng 6 tháng lỗ như vậy, tụi mình mới cải tiến chút xíu về mô hình cũng như phong cách design. Màu xanh lợt chuyển thành xanh đậm để tạo cảm giác trầm hơn. Quầy vẫn ở bên ngoài nhưng ghế ở trong thấp hơn, ngồi dễ chịu hơn và giống như hiện tại. Mọi người lúc đó đã thoải mái với không gian, nhưng về một khía cạnh nào đó mình vẫn chưa thực sự thỏa mãn. Mình làm khảo sát thị trường để tiếp tục mở thêm một quán nữa.
Quán thứ nhất sau khi sửa mô hình có lời chút xíu. Và khi quán thứ hai ra đời mình bắt đầu design cửa đỡ màu đỏ giống như các bốt điện thoại ở Anh. Quầy được đem vào trong, không gian được phủ toàn bộ máy lạnh chứ không như lúc trước chỉ làm máy lạnh một phần. Quán thứ hai ra đời như thế và làm ăn khá tốt. Mọi người đến ủng hộ quán nhiều. Quán đầu tiên lại đập lại một lần nữa (coi như là xây 3 lần), rồi cả 2 quán đều hoạt động tốt. Mình bắt đầu nghĩ đến chuyện thêm quán nữa. Quán thứ 3, thứ 4, thứ 5… bắt đầu có người hỏi nhượng quyền thương hiệu.
Hiện tại, hệ thống của Urban Station đang có 30 quán, Hà Nội 5 quán, Đà Nẵng, Vũng Tàu, Biên Hòa mỗi nơi một quán, còn lại tập trung ở các quận thuộc TP. HCM. Màu của Urban Station hiện tại là màu của underground Anh, của thành phố London. Màu đỏ, xanh và trắng. Nếu mọi người search từ “underground” sẽ ra biểu tượng màu xanh trong vòng tròn đỏ trắng của trạm tàu điện ngầm ở London.
Đâu là thời điểm bối rối nhất với ban giám đốc?
Thật ra thời điểm nào cũng có cái đau đầu nhất. Ví dụ trước đây, khi Urban Station còn ít quán, chúng mình phải đứng trước sự lựa chọn mở rộng thêm hay củng cố nội bộ. Nếu củng cố nội bộ trước rồi sau đó mới mở rộng thì sẽ cực kỳ chắc chắn, nhưng mặt khác nếu không mở rộng vào thời điểm này thì sẽ bị “trâu chậm uống nước đục”, nhãn hàng khác sẽ chiếm lĩnh thị trường, đến lúc đó muốn đánh bại họ rất khó. Bởi vậy, lúc nào cũng phải cân nhắc giữa việc củng cố và phát triển, có rất nhiều thứ phải tính đến. Ở thời điểm này, khi Urban Station đã có 30 chi nhánh rồì thì lại là một bài toán hoàn toàn khác.
Nghe nói thương hiệu cũng đã có thể được mở rộng ở khu vực Đông Dương, nhưng các bạn chưa làm?
Thì cũng là bài toán mình đã nói ở trên: củng cố và phát triển. Cơ hội đã có, ở Singapore, Malaysia, Trung Quốc, thậm chí ở California (Mỹ), Úc… đều đã có người đặt vấn đề hợp tác với Urban Station. Tụi mình cũng đã suy nghĩ nhiều về vấn đề này, nhưng hiện tại phải xem trong khâu tổ chức mình đã củng cố đủ chưa, lực đã đủ mạnh chưa, quy trình của mình đã cạnh tranh được với các đối thủ quốc tế và ngay tại địa phương đó hay chưa? Tụi mình vẫn đang đi du lịch nhiều nơi để xem xét đối thủ, xem thời điểm nào là thích hợp.
Tại Malaysia chẳng hạn, hệ thống Old Town hầu như có mặt trên khắp các quận. Vậy cơ hội của Urban Station nằm ở chỗ nào? Thứ nhất, về giá. Thứ hai, về chất lượng sản phẩm – cái này thì hầu như mọi chỗ sẽ như nhau, hoặc có khác thì có khi khách hàng cũng chẳng biết được. Thứ ba, mô hình đã thành công ở Việt Nam nhưng mình phải tìm hiểu tâm lý thị trường ở đó nữa. Malaysia thì chưa, nhưng có lẽ sắp tới có thể tính đến Cambodia.
Phong cách đồ uống của Urban Station có gì đặc biệt?
Ngay từ khi bắt đầu mô hình, mình nghĩ đến việc mang những dịch vụ cao cấp như Coffee Bean, Gloria Jeans hay Starbuck xuống mức giá cho nhiều người sử dụng được hơn. Phong cách đồ uống giống như các thức uống phương Tây đó, chỉ có khác về giá thôi. Bọn mình cũng có tung sản phẩm đặc biệt vào mỗi mùa. Như mùa World Cup, Urban Station có sản phẩm mang màu cờ của Brazil, có sản phẩm pha bằng ớt và gừng – mang màu đỏ và màu vàng tượng trưng cho thẻ đỏ và thẻ vàng, tạo cảm giác cay cú. Mọi người thấy rất là lạ. Sắp tới mùa School Back cũng sẽ tung ra một số sản phẩm. Urban Station cũng đang thử nghiệm đồ ăn cho một số chi nhánh với món cơm trộn làm bằng công nghệ cấp đông. Cơm mới nấu được bỏ vào máy cấp đông, đưa nhiệt độ hiện tại xuống -40 độ, như vậy cơm sẽ giữ được trong vòng 2 tuần mà không cần chất bảo quản.
Nguồn cà phê các bạn lấy từ đâu?
Hoàn toàn Việt Nam.ellevn-coffee-bean
Cà phê Việt Nam có gì khác cà phê thế giới?
Có phải người Việt vẫn ưa chuộng vị mạnh và thích cà phê pha phin truyền thống? Cà phê có 2 loại Robusta và Arabica. Người Việt thích uống nhiều Robusta – vị đắng, gắt, không thơm, không có độ chua. Phương Tây hay uống Arabica – cà phê thơm, không đắng, chua, và nếu cà phê xịn thì còn ngọt hậu. Ở Urban Station bọn mình trộn hai loại nguyên liệu đó với nhau, nhưng có phân biệt pha phin và pha máy. Người Việt hay dân văn phòng quen uống cà phê pha phin.
Mình đang chạy một chương trình thay đổi thói quen uống cà phê của người Việt, giảm giá cho cà phê Espresso pha bằng sữa đặc. Thường cà phê Espresso kiểu Ý pha bằng sữa tươi nguyên kem, nhưng khi Việt hóa với việc pha bằng sữa đặc, nó rất thơm ngon và còn tốt cho tim mạch nữa. Mọi người thường nói uống cà phê tốt cho tim mạch, nhưng thực ra phải là cà phê pha bằng máy. Tốt là nhờ tinh dầu tiết ra từ hạt cà phê khi được pha bằng máy có áp suất cao, nén mạnh với lượng nước nóng sôi gần 100 độ. Nếu pha bằng phin thì lực ép của phin không đủ mạnh, không làm tiết ra được tinh dầu này.
Cá nhân Nam thích loại nào?
Chính là cà phê Espresso pha bằng sữa đặc. (cười)
Ngoài ra, sở thích riêng của Nam là gì?
Mình thích đi du lịch, vì mỗi lần du lịch mang lại rất nhiều ý tưởng khác nhau. Chẳng hạn lần Nam đi Malaysia thấy cách người ta phục vụ cà phê rất lạ. Họ bỏ cà phê vào khay đá viên cho đông lại, khi khách hàng order, viên đá cà phê sẽ tan ra trong ly sữa nóng bên cạnh hũ đường, mang lại cho khách hàng một trải nghiệm tương đối lạ, mới.
Tại sao bạn không mang cái đó về Việt Nam?
Tại sao không?
ELLE.VN
Nhóm thực hiện
Bài và ảnh: Hồ Hương Giang
Thích: 
Bình luận: 1
Bình luận của bạn

Nancy Lê - làm sao khởi nghiệp kinh doanh thời trang?

Thích: 
Bình luận: 0
Đôi mắt trong veo sẵn sàng tiếp nhận những điều mới lạ. Từ tốn và giản đơn để dễ dàng nhìn thấy những lựa chọn rõ ràng, quyết định thông suốt, hành động nhanh chóng. Lắng nghe những câu chuyện của Nancy Lê (tên thật là Ngọc), người đối diện có thể ngầm hiểu phương châm cô tạo nên những quyết định của mình là: “Nếu quyết định sai, chúng ta vẫn có thể quyết định lại. Cứ hành động thôi”. Đối mặt các khó khăn hay áp lực của một cô gái trẻ cũng tựa khi mua một bộ đồ mà sau đó nhận ra bạn không hề thích thú. Được rồi, vậy cứ để đấy, không bực tức, không trách móc bản thân hay không cảm thấy uổng phí. Sẽ có lúc bạn thích nó và cần đến nó. Ở “cô chủ trẻ” như Nancy, giải pháp cho mọi vấn đê luôn là cần thời gian thích hợp.
Nancy Lê
Nancy Lê
Tôi bắt đầu Nosbyn cũng theo cách bình thường, tình cờ thôi. Quyết định này chỉ là vô tình, không có chủ đích từ trước. Tự nhiên mình chỉ muốn hướng đến cái gi đó thoải mái, đơn giản, gần gũi, những sản phẩm ăn mặc giá cả hợp lý. Không hề có kế hoạch sẵn hay định hướng nào cả. Tôi cứ làm thôi, mọi thứ từ từ hình thành. Bán hàng online, có studio tại chung cư Nguyễn Huệ. Mở cửa hàng đầu tiên ở Tôn Đức Thắng và rồi bây giờ ở đây có thêm một cửa hàng nữa.
Tôi không khởi đầu bằng thứ gì lớn lao quá, cửa hàng gì to tát quá. Chỉ là vài bộ, chi phí sản xuất không nhiều. Sản xuất được vài cái này lại bắt tay vào sản xuất vài cái khác. Từ những cái nho nhỏ đó nên các khoản phí không quá cao đến mức gây khó khăn cho mình. Tôi hoàn toàn không nghĩ đến lúc sẽ có cửa hàng khi còn bán online.
Tôi học marketing và thêm chuyên ngành nội thất, tất cả không liên quan gì đến công việc của ngày hôm nay. Tôi học xong cũng chưa thấy được gì, đi chơi thôi, thực tập công việc của mình ở một hai nơi trong nửa năm. Tôi nghĩ đó là một quá trình rất bình thường, không đáng kể. Thời điểm vẫn còn mơ hồ thì mới bày ra việc làm quần áo. Nó mang đến niềm vui, tạo cho mình sự yêu thích, mình cuốn theo từng chút một hồi nào không hay chứ chẳng cố chuẩn bị thứ gì cả.

Cửa hàng thời trang của Nancy Le
Cửa hàng thời trang của Nancy Le
Tôi học hỏi từ bạn bè, những người xung quanh rất nhiều. Ở mỗi người tôi từng gặp, tôi học được ở họ triết lý riêng và sự cố gắng riêng. Tôi không giỏi về giao tiếp, tính tôi dễ ngại và hơi nhát. Tôi không dám nói những gì mình nghĩ nhiều. Dù công việc của tôi phải giao tiếp khá nhiều, nhưng tôi vẫn thấy đến giờ không cải thiện được. Nhưng tôi sẽ cố.
Cửa hàng không bắt đầu từ những sở thích để chơi, nó trước hết là để cho bản thân mình, xuất phát từ những ý nghĩ khi tôi muốn có bộ trang phục mình thích mà không được, không có để mua. Thôi vậy, mình tự làm cho mình và cho bạn bè, thế là mọi người ủng hộ. Ý nghĩ bất chợt đến là tại sao mình không tự làm gì đó cho các bạn trẻ mặc với giá cả phải chăng, để các bạn có thể mua mà không cần cân nhắc quá nhiều, dễ kết hợp trong cả đi làm lẫn đi chơi. Mức giá khởi đầu bao nhiêu thì khi đã có cửa hàng và thương hiệu riêng, tôi vẫn muốn giữ giá thành ở mức ấy để duy trì khách hàng của mình.
Giai đoạn mang đến nhiều khó khăn nhất là mở cửa hàng. Đầy lo lắng, cơ bản tôi không học chuyên về thời trang hay lĩnh vực kinh doanh quần áo may sẵn. Sẽ có những khó khăn nhất định, như chọn vải chẳng hạn. Thời gian đầu nhiều khi còn chọn vải sai, có nghĩa là không hiểu về chất vải nhiều. Chọn sai thì mình rút được kinh nghiệm, kinh nghiệm này còn dành vào những quyết định khác. Như làm việc với thợ may, mẫu mã, nhân viên chẳng hạn.
Hồi đó không biết gì nhiều, tích lũy được một chút kinh nghiệm mình sẽ kiểm soát được nhiều thứ hơn. Tôi tự mày mò, tự học, lắng nghe ý kiến đóng góp từ bạn bè. Kể cả những người không hề có chuyên môn gì trong lĩnh vực này, tôi cũng có thể tham khảo cảm nhận của họ về mẫu mã, màu sắc… Cứ băn khoăn thì hỏi, gom góp từng chút. Nhiều lúc chẳng vì mục đích gì. Nếu làm đúng theo công thức hay đúng với tính chất thời trang thì sẽ rất khó. Ngay từ đầu tôi chỉ muốn bắt tay vào những việc đơn giản, đích đến đơn giản. Nói chung là mọi thứ cứ nhanh, gọn, lẹ cũng sẽ đỡ rất nhiều phần suy nghĩ.

Một góc khác của cửa hàng
Một góc khác của cửa hàng
Bố mẹ không quan tâm đến công việc của tôi lắm, chỉ cần tôi thích là được. Những gì không giải quyết được, tôi sẽ chủ động nhờ bố mẹ tư vấn. Còn quyết được gì là ở bản thân tôi. Con cái, ai cũng muốn noi gương theo bố mẹ. Điều bố mẹ tôi luôn dạy đó là: “Trước hết con phải thích những gì con làm, nếu không thích nữa thì vẫn cố gắng, đến một lúc thích hợp thì chuyển hướng. Nếu cần, bố mẹ luôn ở đây lắng nghe, tư vấn giải quyết. Cần nhất là sự cố gắng ở bản thân”. Tất nhiên bố mẹ có hỗ trợ tôi về mặt tài chính, chắc đó là phần may mắn. Nếu không có sự hỗ trợ ấy, tôi sẽ không có điều kiện để đi du học, không có cơ hội để nhìn thấy cuộc sống còn vô vàn lựa chọn thú vị. Nói chung là cần có bố mẹ và sự ủng hộ về tinh thần mới là điều lớn lao nhất mà tôi nhận được.
Không là niềm đam mê hay yêu quá. Thật ra cũng chẳng có tình yêu gì ghê gớm, thích gì mặc đấy. Tóm lại là tôi thích những gì mình đang làm. Còn về thời trang, tôi không biết phải diễn đạt như thế nào. Nói về thiết kế tôi không biết thiết kế gì, mình là người có ý tưởng, mình sẽ nói chuyện với thợ và thợ sẽ lên mẫu.
Tôi không biết điểm mạnh của mình là gì nữa, cái đó nói thật. Việc không dám nói những gì mình nghĩ nhiều, dễ bỏ qua. Nhưng bỏ qua vậy đôi khi lại hay, khiến tôi đỡ mất công suy nghĩ nhiều. Kiểu “Thôi kệ, cứ để đó, xem cứ làm được cái gì thì làm. Không làm được thì cứ từ từ tính hoặc là cố gắng… hoặc thì thôi”. Chú trọng quá khiến mình dễ rơi vào trạng thái mắc kẹt, mệt mỏi với hàng loạt câu hỏi “phải làm sao?”.
Thời trang là niềm đam mê của Nancy Lê
Thời trang là niềm đam mê của Nancy Lê
Một ngày, tôi thức dậy từ sớm. Tôi bắt đầu có mặt ở cửa hàng lúc 8h sáng để chuẩn bị và ổn định mọi thứ. Sau đó tôi sẽ làm việc ở studio, nơi là văn phòng để tôi giải quyết công việc điều hành. Có những ngày thì đi chọn vải, làm việc với thợ may. Còn thời gian thì tôi sẽ đi chơi với bạn, gia đình.
Tôi luôn đúng giờ, cả trong công việc lẫn thói quen sinh hoạt. Tôi luôn ngủ dậy sớm. Làm việc với tôi, tôi cũng hướng mọi người giữ uy tín với nhau trên giờ giấc. Đó là nguyên tắc tôn trọng lẫn nhau giữa mọi người trong công việc và đối với nhiều thứ khác. Tôi cũng dành nhiều sự tin tưởng các cộng sự của mình.
Bây giờ tôi bớt chủ quan hơn, điều chỉnh những lựa chọn mang tính cá nhân, từ chỗ mình thích cái gì sang khách hàng thích cái gì? Tôi chưa bao giơ thích màu đỏ, không thích màu đỏ nên sẽ không dùng gam màu ấy để lên mẫu. Điều mình không thích không có nghĩa người khác cũng thế. Nhưng màu đỏ lại là màu bán chạy nhất. Kinh nghiệm làm việc và các chuyến đi sẽ giúp mở rộng tầm nhìn của bản thân, giúp mình có cái nhìn bao quát hơn về lĩnh vực mình theo đuổi. Nhìn vào cách tôi làm việc, một người am hiểu về thời trang chắc sẽ đánh giá là không chuyên nghiệp, nhưng đó là lựa chọn của tôi.
Điều tôi hạnh phúc nhất trong công việc hiện tại là không bị bó buộc về thời gian, làm chủ được thời gian của mình. Mong muốn lớn nhất của tôi từ trước đến giờ (khi còn đi học, chưa đi làm và sau khi đã đi làm) là cho dù với công việc gì, bận rộn cách mấy, mình cũng phải có thời gian riêng dành cho bản thân. Tôi có thời gian làm công việc mình thích, có thời gian cho gia đình, bạn bè, đi du lịch, làm việc với một nhóm khoảng 10 người, những cộng sự rất dễ thương… Hạnh phúc lớn nhất là có cơ hội được làm những điều mình thích và trải qua thời gian sống mình thấy có ích chứ không phải là trôi đi trong hoang mang.
ELLE.VN

No comments:

Post a Comment