Mẹ Việt nên học cách dạy con của mẹ Tây
Không ăn thì cứ nhịn đói
Mỗi buổi sáng, sau khi Peter thức dậy, Susan để phần ăn sáng lên bàn và bận rộn làm việc khác. Peter sẽ tự mình leo lên chiếc ghế, uống sữa, ăn bánh sandwich, sau khi ăn no, nó sẽ tự về phòng của mình, tự tìm quần áo trên tủ, rồi tự lấy giày, tự mình mặc lên. Bất kể chỉ mới 3 tuổi thôi, vẫn chưa phân biệt rõ ràng mặt trái hay mặt phải của bít tất, giày trái hay giày phải.
Ảnh minh họa. Nguồn: Internet
Có một lần, Peter lại mặc ngược chiếc quần lên người, tôi vội vàng chạy đến muốn thay lại cho cháu, nhưng đã bị Susan cản lại. Nó nói, nếu cảm thấy không thoải mái tự cháu sẽ cởi ra, và mặc lại; nếu nó không cảm thấy không có gì là không thoải mái, vậy thì tùy. Và nguyên ngày đó, Peter mặc cái quần ngược đó chạy tới chạy lui, Susan như không thấy gì hết.
Một lần nữa, Peter ra ngoài chơi với cháu nhà hàng xóm, chưa được bao lâu thì nó chạy thở hổn hển về đến nhà, nói với Susan: “Mẹ ơi, Lusi nói cái quần của con mặc ngược rồi, đúng không? Lusi là con nhà hàng xóm, năm nay 5 tuổi. Susan mỉm cười nói: “Đúng vậy, con có muốn mặc lại không?” Peter gật gật đầu, tự mình cởi quần ra, xem tỉ mỉ rồi, bắt đầu mặc lại. Từ lần đó về sau, Peter không bao giờ mặc ngược quần nữa.
Tôi đã không kiềm được mà nhớ lại, cháu gái ngoại của tôi lúc 5 - 6 tuổi chưa biết dùng đũa, lúc học tiểu học còn chưa biết cột dây giày, và bây giờ đang theo trung học dạng ký túc xá, mỗi cuối tuần là đem một đống quần áo dơ về nhà.
Có một buổi trưa, Peter giận dỗi, không chịu ăn cơm. Susan la rầy mấy câu, Peter giận hờn đẩy khay cơm xuống đất, thức ăn trên khay rớt đầy trên đất. Susan nhìn Peter, giọng nói nghiêm khắc: “Xem ra con đúng là không muốn ăn thật! Nhớ lấy, từ giờ đến sáng mai, con không được ăn gì hết.” Peter gật gật đầu, kiên quyết trả lời: “Yes!” Và tôi chợt cười thầm, hai mẹ con này cứng đầu như nhau!
Buổi chiều, Susan bàn với tôi, nhờ tôi nấu cho bữa tối. Tôi lại thầm nghĩ, nhất định Susan thấy sáng nay cháu không ăn gì hết, nên muốn buổi tối cháu ăn ngon và nhiều hơn. Tôi bèn trổ tài nấu ăn, làm món sườn chua ngọt mà Peter thích nhất, món tôm, và còn dùng mì Ý để làm món mì kiểu Việt Nam mà Peter rất thích, người nhỏ nhỏ như thế mà có thể ăn được một tô lớn.
Bắt đầu bữa cơm tối, Peter vui mừng nhảy lên ghế ngồi. Susan đến lấy đi dĩa và nĩa của con, nói: “Chúng ta giao ước rồi phải không, hôm nay con không được ăn gì hết, chính con cũng đồng ý rồi đó”. Peter nhìn nét mặt nghiêm túc của người mẹ, “òa” lên khóc, vừa khóc vừa nói: “Mẹ ơi, con đói, con muốn ăn cơm”. “Không được, nói rồi là phải giữ lời”. Susan không một chút động lòng. Tôi thấy đau lòng muốn thay cháu cầu xin, nói đỡ lời dùm, nhưng thấy ánh mắt ra hiệu của con trai tôi. Nhớ lại lúc mới đến Mỹ, con trai có nói với tôi: “Ở nước Mỹ, lúc cha mẹ giáo dục con cái, người ngoài không nên nhúng tay, bất kể là trưởng bối cũng không ngoại lệ”. Không còn cách nào, tôi chỉ còn giữ im lặng mà thôi. Bữa cơm đó, từ đầu đến cuối, Peter tội nghiệp chỉ ngồi chơi với chiếc xe mô hình, mắt trừng trừng nhìn ba người lớn chúng tôi ăn như hổ đói. Đến đó tôi mới biết dụng ý của Susan khi nhờ tôi nấu. Tôi tin rằng, lần sau, trong lúc Peter muốn giận hờn quăng liệng thức ăn, nhất định sẽ nghĩ đến kinh nghiệm bụng đói nhìn ba mẹ và bà nội ăn cao lương mỹ vị. Bụng đói không dễ chịu tí nào, huống chi là đối mặt với món mình thích ăn.
Buổi tối, tôi và Susan cùng đến chúc Peter ngủ ngon. Peter cẩn thận dè dặt hỏi: “Mẹ ơi, con đói lắm, giờ con có thể ăn món Việt không?” Susan mỉm cười lắc đầu, kiên quyết nói: “Không!”. Peter nuốt nước miếng, lại hỏi: “Vậy để con ngủ dậy rồi khi mở mắt con được ăn chứ?” “Đương nhiên được rồi”, Susan thật dịu dàng khẽ đáp. Peter đã cười tươi hẳn ra.
Sau bài học này, Peter rất tích cực ăn cơm, nó không muốn vì “tuyệt thực” mà lỡ bữa ăn ngon, và chịu cực hình bụng đói. Mỗi lần nhìn thấy Peter ngoạm từng phần lớn thức ăn, lúc miệng và mặt dính đầy thức ăn, tôi lại nhớ đến cháu ngoại, hồi bằng tuổi Peter; mấy người cầm tô cơm đí theo sau đuôi nó, dỗ dành, mà nó còn chưa chịu ngoan ngoãn ăn, mà còn ra điều kiện: ăn xong chén cơm mua một kiện đồ chơi, ăn thêm một chén thì mua thêm một kiện đồ chơi…
Ăn miếng trả miếng
Có một lần, chúng tôi dắt Peter ra công viên chơi. Rất nhanh, Peter đã cùng hai cô bé chơi nấu ăn với nhau. Cái nồi nhỏ bằng mủ, cái xẻng nhỏ, cái thau nhỏ, những cái chén nhỏ xếp đầy trên đường. Bất ngờ, Peter tinh nghịch cầm cái nồi bằng nhựa lên, đập rất mạnh lên đầu một cô bé. Cô bé bần thần một lúc trước khi oà khóc thật lớn. Cháu gái kia thấy tình hình vậy cũng òa khóc theo. Đại khái, Peter cũng không nghĩ đến hậu quả nghiêm trọng như vậy sẽ xảy ra, đứng qua một bên, trợn mắt nhìn. Susan đi tới. Sau khi hiểu được đầu đuôi sự việc, nó không quát nạt một tiếng, cầm lấy cái nồi ấy, gõ mạnh một cái lên đầu Peter. Peter không phòng bị, té ngã xuống bãi cỏ, khóc nức nở. Susan hỏi Peter: “Đau không? Lần sau có còn làm thế nữa không?” Peter vừa khóc vừa lắc đầu. Tôi tin rằng, lần sau nó sẽ không làm thế nữa.
Cậu của Peter tặng cho cháu một chiếc xe đạp nhỏ, Peter rất thích, khư khư giữ làm bảo bối không cho ai đụng vào. Lusi cô bé trong xóm, là bạn thân của Peter, đã mấy lần thỉnh cầu Peter cho chạy thử chiếc xe nhỏ này, Peter không đồng ý. Một lần, mấy cháu đang chơi chung với nhau, Lusi thừa lúc Peter không để ý, lén lén nhảy lên chiếc xe và đạp mau đi. Khi biết ra, Peter rất phẫn nộ, đến méc mẹ.
Susan đang ngồi nói chuyện và uống café với mẹ của những đứa nhỏ kia, liền mỉm cười trả lời con: “Chuyện của chúng con thì chúng con tự giải quyết, mẹ không xen vào được.” Peter bất lực quay đi. Một lát sau, Lusi chạy chiếc xe về. Vừa thấy Lusi, Peter lập tức chạy tới đẩy bạn té xuống đất, giật lại chiếc xe. Lusi ngồi bệt dưới đất, khóc ré lên. Susan ẵm Lusi dậy và dỗ dành một lát. Rất nhanh sau đó Lusi đã chơi vui vẻ lại với những bạn còn lại. Peter tự mình chạy xe tới lui một lát thì cảm thấy hơi nhàm chán, nhìn thấy những bạn kia chơi thật vui vẻ với nhau nên nó muốn tham gia chung. Nó chạy tới chỗ Susan, lầu bầu thưa: “Mẹ, con muốn chơi với Lusi và tụi nó”.
Susan không đả động gì và trả lời: “Con tự kiếm mấy bạn ấy vậy!” "Mẹ ơi, mẹ đi với con nhen”, Peter thỉnh cầu. “Chuyện này không được rồi, lúc nãy con đã làm cho Lusi khóc, giờ con lại muốn chơi với mọi người, vậy con phải tự đi giải quyết vấn đề". Peter leo lên chiếc xe và chạy từ từ đến chỗ Lusi, lúc gần đến chỗ, thì nó lại quay ngược đi. Chạy tới lui mấy vòng như vậy, không biết từ lúc nào mà Peter và Lusi lại vui vẻ với nhau, hợp thành nhóm ồn ào.
Dạy dỗ chăm nom con cái là chuyện của cha mẹ
Song thân Susan biết tôi đang ở Mỹ, nên lái xe từ California đến thăm chúng tôi. Nhà có khách tới, Peter rất hào hứng, chạy lên chạy xuống. Nó lấy cái thùng đựng đầy nước, rồi xách đi tới đi lui trong nhà. Susan cảnh cáo nó mấy lần rồi, rằng không được làm nước văng lung tung trong nhà. Peter để ngoài tai. Cuối cùng Peter đã làm nước đổ hết ra nền. Chưa thấy mình làm sai, Peter còn đắc ý dẫm đạp lên vũng nước, làm ướt hết quần áo.
Tôi lập tức chạy đi lấy cây lau nhà để dọn dẹp. Susan giật lại cây lau nhà và đem đưa cho Peter, nói với nó: “Lau sàn cho khô, cởi đồ ướt ra và tự mình giặt sạch”, Peter không chịu vừa khóc vừa la. Susan không nói thêm lời nào, lập tức kéo nó đến phòng trữ đồ, đóng chặt cửa lại. Nghe từ bên trong tiếng khóc hoảng sợ của nó, tim tôi đau thắt lại, rất muốn chạy đến ẵm cháu ra. Bà ngoại của Peter lại cản tôi, nói: “Đó là chuyện của Susan".
Một lát sau, Peter không khóc nữa, nó ở trong phòng trữ đồ hét thật lớn: “Mẹ ơi, con sai rồi!” Susan đứng ở ngoài hỏi: “Thế giờ con biết phải làm gì chưa?” “Con biết”. Susan mở cửa ra, Peter chạy từ phòng trữ đồ ra, nước mắt đầy mặt. Nó cầm cây lau nhà cao gấp đôi nó ra sức lau cho khô sàn nhà. Sau đó tự cởi quần áo dơ ra, xách trên tay, trần truồng chạy vô nhà tắm, hí hửng giặt đồ. Ông bà ngoại của nó nhìn vào thái độ kinh ngạc của tôi, thích thú mỉm cười. Sự việc này làm tôi cảm động vô cùng.
Sau này, tôi và ông bà ngoại của Peter trong khi trò chuyện có nhắc đến chuyện này, một câu họ nói đã gây ấn tượng sâu sắc cho tôi: “Con trẻ là con cái của cha mẹ chúng, trước tiên phải tôn trọng cách giáo dục của cha mẹ".
Đứa bé tuy còn nhỏ, nhưng thường mang tính nghịch ngợm bẩm sinh. Nếu quan sát thấy các thành viên trong gia đình có mâu thuẫn, nó sẽ nhạy bén lợi dụng sơ hở. Việc này không cải thiện hành vi của nó, và chẳng ích lợi gì cho nó. Ngược lại còn làm cho vấn đề càng nghiêm trọng hơn, thậm chí còn gây ra những vấn đề khác.
Ngoài ra, nếu các thành viên trong gia đình xung đột, không khí gia đình không hòa thuận, trẻ sẽ có cảm giác bất an, sự phát triển tâm lý của nó sẽ bị ảnh hưởng bất lợi. Cho nên, dù ông bà cha mẹ bất đồng về cách giáo dục con cháu, hay là vợ chồng có quan niệm giáo dục khác nhau, cũng không nên để lộ sự mâu thuẫn trước mặt con cái. Ông bà ngoại của Peter ở lại một tuần và chuẩn bị về Cali. Hai ngày trước khi đi, ông ngoại của Peter rất nghiêm túc hỏi con gái mình: “Peter muốn chiếc xe đào đất, ba có thể mua cho nó chứ?”. Susan suy nghĩ rồi nói: “Ba mẹ lần này đã mua cho nó đôi giày trượt băng làm qùa rồi. Đợi đến Noel ba hãy mua chiếc xe đó cho nó!”
Tôi không biết ông ngoại của Peter nói như thế nào với thằng nhóc này, mà sau đó tôi dắt cháu đi siêu thị, nó chỉ tay vào món đồ chơi, khoe: “Ông ngoại nói, đến Noel sẽ mua tặng cháu cái này” với giọng thích thú và mong đợi.
Susan nghiêm khắc với con như vậy nhưng Peter lại yêu thương mẹ hết mực. Khi chơi ở ngoài, cháu hay thu thập một số hoa lá mà cháu cho là đẹp rồi trịnh trọng tặng mẹ. Người ngoài tặng quà cho cháu, cháu luôn gọi mẹ cùng mở quà; có thức ăn ngon, cháu luôn để phần một nửa cho mẹ.
Nghĩ đến nhiều đứa trẻ coi thường và lạnh nhạt đối xử đối với cha mẹ, tôi không thể không kính phục cô con dâu Tây này của tôi. Theo tôi, cách giáo dục con cái của bà mẹ Phương Tây này rất xứng đáng để các bà mẹ Phương Đông như tôi học theo..
http://vietbao.vn/Doi-song-Gia-dinh/Tay-day-con-nhu-the-nao/2131780574/111/
***
Miếng thịt xông khói và cách dạy con của mẹ PhápCâu chuyện đáng để các mẹ tốn thời gian ngâm cứu ;
Tôi đến nhà một anh bạn người Pháp khá thân chơi và ăn tối ở đó. Gia đình người bạn có một đứa con chừng 9 tuổi. Mọi người vừa ngồi vào bàn thì đứa nhỏ liên tục ăn mấy lát thịt xông khói trong lúc chúng tôi trò chuyện. Tới khi chồng tôi nhìn xuống đĩa thịt gồm thịt xông khói, dăm bông và sausisson thì đĩa thịt chỉ còn lại đúng một miếng.
Nhìn quanh thấy chưa ai ăn miếng thức ăn nào cả, chồng tôi hỏi đứa nhỏ:
- Nãy giờ con ăn mấy miếng thịt xông khói rồi?
- Ba hay bốn gì đó?
- Ồ, cả dĩa thịt chỉ có 5 miếng cho 5 người mà con ăn hết những ba hay bốn miếng à?
Anh làm tôi khá bất ngờ. Ở Việt Nam, khi trẻ con ăn khỏe và khi làm khách nhà người khác thì không ai hỏi như thế với con chủ nhà cả, dù có thân đến bao nhiêu. Hoặc giả như có thì người ta sẽ trêu đùa và chọc quê đứa nhỏ chứ không bao giờ hỏi nghiêm túc đến như vậy. Đứa nhỏ nhún vai, nói với giọng không quan tâm mấy:
- Tại vì con thích ăn thịt xông khói.
- Con thèm thì người khác cũng thèm chứ. Con đã hỏi ai trong số 4 người còn lại đồng ý nhường miếng thịt cho con chưa?
Ba mẹ của đứa nhỏ đều gật đầu đồng ý với anh. Họ quay sang hỏi tôi:
- Ở Việt Nam, người ta dạy trẻ con ra sao về chuyện ăn uống này?
- Tùy thôi. Xưa thì người ta dạy kỹ, nay thì tùy gia đình. Nhưng người Việt có câu: “ăn xem nồi, ngồi xem hướng.” Khi mình còn nhỏ, trong bữa ăn nếu vô ý ăn nhiều quá hoặc lựa miếng ngon, miếng lớn trong đĩa thức ăn chung sẽ bị ba mẹ mắng là vô duyên, ra ngoài đời mà ăn uống như vậy người ta sẽ chê mình tham ăn.
Bố mẹ đứa nhỏ dịch lại câu nói của tôi cho con họ. Họ nói rằng có thể mỗi nơi suy nghĩ khác nhau nhưng chia sẻ với nhau dù chỉ là miếng ăn cũng là điều hết sức quan trọng. Con bé có vẻ rất bực mình. Nó bảo:
- Nhưng con thích ăn thịt xông khói, sao mẹ không mua thật nhiều chứ?
Mẹ nó lắc đầu:
- Không. Mẹ mua vừa đủ thôi, và mỗi bữa chỉ như vậy. Không có thịt xông khói con còn có rất nhiều thứ. Và mỗi ngày, chúng ta nên ăn cân đối cả thịt, khoai tây, phô mai và rau củ nữa.
- Tại sao chúng ta không ăn thứ chúng ta thích mà chúng ta phải ăn thứ khác?
- Vì có rất nhiều thứ chúng ta thích nhưng ăn nhiều quá không tốt cho sức khỏe. Và khi chúng ta chỉ chăm chú ăn thứ chúng ta thích thì sẽ không có cơ hội thưởng thức những thứ khác.
Đứa nhỏ phụng phịu, nó để muỗng nĩa lên dĩa thật mạnh tay. Không ai để ý tới nó, mọi người cứ ăn uống bình thường. Nó tựa hai tay lên bàn, đặt nguyên cái cằm vào dĩa rồi gật gật đầu làm cái dĩa kêu lục cục. Ba nó rút cái dĩa ra khỏi cằm nó. Nó phản ứng rất mạnh bằng cách đưa tay bốc miếng thịt xông khói cuối cùng. Ba nó dằn miếng thịt lại để nguyên ở đó. Anh còn xuống bếp lấy thêm 3 miếng nữa cho ba người. Đứa nhỏ đứng dậy:
- Con không thèm ăn nữa.
- Tùy con.
Đứa nhỏ gần khóc, nó đi lòng vòng, bực dọc. Nhưng rồi một lát sau, nó lại vui vẻ với con mèo trong góc phòng và không còn để ý tới bữa ăn của người lớn ở kế đó. Tôi nói với mọi người:
- Ở Việt Nam, mọi người tránh giải thích cho một đứa trẻ về chuyện tương tự trong bữa ăn. Cha mẹ sẽ phải đối mặt với việc giải thích sao cho hợp lý để nó hiểu. Và mình sẽ thấy mình rất tệ vì không cho con ăn, đối với những người làm cha làm mẹ, như vậy thật đau lòng.
- Đúng, mỗi khi phải từ chối cho con mình ăn cái gì, mình thấy khó chịu lắm. Nhưng làm ba mẹ thì phải can đảm thôi. Mẹ đứa nhỏ nói.
- Vì vậy, trong những trường hợp tương tự, ở Việt Nam, người ta sẽ xuống bếp và lấy lên năm mười miếng thịt xông khói cho đứa nhỏ ăn và người lớn sẽ nói chuyện của người lớn.
- Ở Pháp cũng vậy nhưng muốn làm ba mẹ thì phải can đảm và kiên nhẫn, không còn cách nào khác. Con cái không ăn bữa này sẽ ăn bữa khác, nhưng nếu không dạy nó từ chuyện miếng thịt xông khói thì sau này bất kỳ thứ gì nó cũng giữ riêng cho mình nó, lúc đó mình đâu có thể mang cả thế giới này chỉ riêng cho mỗi con của mình được, phải không?
http://vietnamnet.vn/vn/doi-song/206332/mieng-thit-xong-khoi-va-cach-day-con-cua-me-phap.html
Một bức ảnh 2 nền giáo dục đối lập nhau: Các bố mẹ Việt ai cũng nên đọc bài viết này dù chỉ 1 lần
Tôi còn nhớ đó là một buổi trưa hè trời rất đẹp ở Venice. Gió và nắng nhẹ. Tôi lang thang ở quảng trường vắng gần một nhà thờ cổ thì thấy có một cặp vợ chồng mang theo 1 đứa con nhỏ dạo ở đây.
Cô bé chạy chơi với bầy chim. Chim ở Châu Âu nói chung và ở Venice nói riêng cực kỳ thân thiện. Cô bé đang chơi thì mẹ cô thong thả rút ra một mẩu bánh mì. Rồi cô bé ngồi bệt xuống đất bắt đầu cho chim ăn. Bé cẩn trọng, đáng yêu, đút từng mẩu bánh cho từng chú chim.
Tôi ngồi đó quan sát em. Và cha mẹ em nữa. Trên đôi mắt cặp vợ chồng trẻ là niềm hạnh phúc bất tận long lanh khi nhìn con chơi đùa. Họ cười một nụ cười tỏa nắng và dựa đầu vào nhau.
Bức ảnh thể hiện sự đối lập của hai nền giáo dục Âu - Á
Cô bé chơi chừng 20 phút thì có một cặp vợ chồng du khách người Trung Quốc đi qua. Có một cô bé khác cũng thấy đàn chim. Cô bé lân la đến. Và tôi đọc trong mắt em là sự thèm muốn được vào cuộc với cô bé kia. Có đứng đó chừng 2, 3 phút thì ba bé chạy đến và chụp ảnh lia lịa...con gái với chim. Xong kêu bé tạo dáng để chụp các kiểu. Con bé ngoan ngoãn làm xong phận sự rồi lại ngắm cô bé cho chim ăn. Lúc này tôi nghe tiếng mẹ em the thé (xin lỗi cho dịch đúng nguyên bản vì tiếng Hoa tôi khá tốt): nhanh nhanh về mà còn đi chỗ khác chụp hình!
Cô bé luyến tiếc mãi.
Mẹ lại dụ: chim có ở mọi nơi mà con. Lát nữa mình lại thấy các bạn chim mà.
Cô bé vẫn đứng đó.
Lúc này ba cô quát ầm lên làm chim bay hết và thay đổi cả không gian nơi này: Mau lên! Chim với chả chóc!Rồi ông xốc đứa bé và lôi nó xềnh xệch trong tiếng khóc ré của con và tiếng lầm bầm của chị vợ!
Cặp vợ chồng người Châu Âu nhìn, khẽ lắc đầu, rồi họ trở lại cuộc sống yên tĩnh vốn có. Chim lại bay về và cô bé ngẩn ra một lúc lại cho chim ăn và nô đùa với chúng.
Tôi thấy thương cho dân Châu Á mình. Nhất là Việt Nam và Trung Quốc, chúng ta đi chơi là để...chụp hình. Không phải chụp cảnh vì yêu thích và cảm nhận mà ảnh nào cũng phải...có mình! Chụp mình hay chụp cảnh?
Ừ thì thôi cũng được. Nhưng trẻ con không cần những thứ như thế. Trẻ con cần là được cảm nhận, được hoà vào thiên nhiên.
Nhìn hai đứa trẻ ấy xem, một đứa con nhà giàu Trung Quốc đó còn một đứa là bố mẹ cũng chỉ là dân backpacker, hai gia đình không hề nghèo hơn nhau mẩu bánh mì nhưng cách xử sự rất khác nhau. Đứa trẻ kia được hoà vào thiên nhiên, học cách sống với chính mình, trân quý cuộc sống và yêu thương muôn loài.
Trên hết trong em là những kỷ niệm đẹp và đầy tình yêu. Mà trên hết là tình yêu sáng suốt mà cha mẹ dành cho em. Khi lớn lên, em không cần biết là giàu hay nghèo, đều có thể sống hạnh phúc và tỏa sáng theo cách của em. Mọi người sẽ trân trọng em như một con người thực sự!
Đứa trẻ Trung Quốc, những tấm ảnh bày đủ loại kiểu dáng ấy có thể mang đến cho cha mẹ em niềm hãnh diện, hoặc sưu tập những tấm ảnh đẹp cho con, để rồi sao? Khi nhìn những tấm ảnh đó là sự nuối tiếc về một kỷ niệm buồn buồn và tiếc nuối đối với đứa trẻ. Đứa trẻ ở đâu cũng vậy, cũng trong sáng và thánh thiện. Nhưng người lớn chúng ta nợ con chính bản thân con. Chúng ta hủy hoại đứa trẻ.
Những tấm ảnh ấy rồi sao, mỗi lần nhìn lại là một sự tự mãn, tự mãn vì mình đã đi qua nơi này, vì mình ...trên người khác. Nếu được khen thì tốt, bị chê thì ghét, bảo người ta ...gato mình. Thế thì mình đang dạy con những gì: tự phụ (bệnh của rất nhiều trẻ học trường "có yếu tố quốc tế" bây giờ), cao ngạo, vô cảm, khoe mẽ ...nhưng hoàn toàn thiếu hạnh phúc đích thực và thiếu cảm nhận cuộc sống sâu sắc. Đứa trẻ đó lớn lên có thể giàu có và thành công, nhưng người ta không nhớ về em, người ta có thể xu nịnh em nhưng hoàn toàn không trân quý em!
Cùng một hoàn cảnh, cùng một thời điểm vậy mà đã cho ra đời hai đứa trẻ khác nhau đến thế!
Bài học bất ngờ của ông bố đằng sau đồng tiền kẹp trong sách
Ông bố đưa cho cậu con trai một cuốn sách, bên trong có một đồng tiền và bài học phía sau còn sâu xa hơn thế.
Khi tôi lên 10, bố đưa cho tôi đọc cuốn "Gulliver's Travels" (Gulliver du ký). Ông nói: Cứ đọc đến cuối, con sẽ được thưởng. Tôi nghĩ chắc ông đang nói về những bài học bên trong cuốn sách.
Tôi chậm rãi đọc, không quá vội vàng lật đến trang cuối. Nhưng khi truyện chỉ còn 10 trang, tôi tìm thấy một đồng 100 rupi (khoảng 1,5 đôla). Tôi gần như sững sờ. Với một cậu bé như tôi, đó là một món tiền rất rất lớn.
Tôi không biết phải làm gì với nó. Hơn thế, tôi đã bị cuốn vào mạch truyện và thực sự muốn đọc tiếp để xem điều gì sẽ xảy ra với Gulliver, người hùng, nhân vật chính của cuốn truyện. Tôi đặt đồng 100 rupi sang một bên rồi tiếp tục đọc.
Khi đã đọc truyện xong, tôi trả cuốn sách cho bố và báo với ông rằng mình tìm thấy tiền kẹp trong sách. Tôi nói rằng mình không biết làm gì với số tiền đó, rằng vì bố là người lớn nên có thể bố sẽ giúp được tôi.
Ảnh: Bhmpics.
Trên thực tế, bố chỉ muốn kiểm tra cách tôi ứng xử khi bắt được tiền rơi. Và ông tỏ ra rất hài lòng khi nhận thấy tôi không gian dối. Ông ngồi xuống bên cạnh và nói với tôi: "Nghe này Beta, người ta cần phải mau chóng trả lại những thứ gì không thuộc về mình như con đã làm vậy. Điều đó sẽ giữ cho tâm hồn của con trong sạch, mọi nghiệp chướng của con cũng được rửa sạch. Con sẽ được tưởng thưởng".
"Giải thưởng là gì không quan trọng, miễn là con có được một bài học tốt đẹp vào cuối ngày trước khi lên giường đi ngủ. Đừng bao giờ nói dối hoặc gian lận, bất kể là trong tình huống nào. Làm được thế, con sẽ thành công. Còn bây giờ thì hãy ra ngoài mua cho mình một con diều đi!".
Tôi vẫn còn nhớ rất rõ câu chuyện ấy bởi nó xảy ra chỉ ít lâu trước khi bố tôi qua đời. Đó vẫn là một trong những kỷ niệm đẹp nhất của tôi về ông. Tôi đã gắng hết mình tuân theo lời dạy này của ông. Mỗi ngày, nó đã giúp tôi có cảm giác như mình được rửa tội, được thanh thản trong tâm hồn.
http://giadinh.vnexpress.net/tin-tu...ang-sau-dong-tien-kep-trong-sach-3344841.html
Mẹ bắt con 13 tuổi đóng tiền nhà, tiền điện vì nói hỗn, mẹ Việt nên học tập cách dạy con này :))
Sau khi cậu con trai nói dối về việc làm bài tập, sau đó còn cãi bướng, bà mẹ đã dành cho cậu một hình phạt đặc biệt: tự chi trả các khoản tiêu dùng và phải mua hoặc thuê lại những đồ đã được bố mẹ sắm cho.
Ngay cả khi bạn yêu bố mẹ mình nhất trên đời thì không phải lúc nào bạn cũng có thể ngoan ngoãn nghe lời. Aaron Havisham, một cậu bé 13 tuổi ở Australia, đã phải học cách đối xử tử tế và tôn trọng với mẹ mình, sau khi bà mẹ dành cho cậu một một hình phạt đặc biệt cho hành vi bị coi là hỗn hào.
Lá thư bà mẹ gửi cho con tuổi teen sau khi cậu bé nói dối và cãi hỗn với mẹ. Ảnh: Facebook.
Aaron nói dối về việc mình đang làm bài tập và sau đó nói năng thô lỗ với mẹ. Trong trận tranh cãi, cậu thậm chí còn tuyên bố từ nay mình sẽ tự kiếm tiền nuôi bản thân. Thế là mẹ cậu nhóc tuổi teen để lại cho con một lá thư, giải thích rằng nếu cậu cư xử như một người bạn cùng phòng tệ hại thay vì một đứa con trai đáng yêu thì cậu cần phải trả tiền cho mẹ như một người ở cùng phòng.
Trong thư, người mẹ viết, nếu Aaron muốn bật đèn hay truy cập internet, cậu sẽ phải trả mỗi tháng 430 đôla tiền thuê nhà, 116 đôla tiền điện, 21 đôla tiền internet và 150 đôla tiền thức ăn, tổng cộng là hơn 700 đôla một tháng.
Cậu bé cũng phải đổ rác, lau và hút bụi mỗi thứ hai, tư, sáu, dọn phòng tắm hằng tuần và tự nấu ăn. Ngày nào cậu la cà không làm thì mất thêm phí chăm sóc 30 đôla.
Ảnh minh họa: Unitedwaynashua.
Lá thư đã lan truyền trên facebook sau mấy ngày đăng và có tới hơn 80.000 lượt chia sẻ.
http://giadinh.vnexpress.net/tin-tu...ng-tien-nha-tien-dien-vi-noi-hon-3280716.html
***
SHARED http://vitalk.vn/threads/10-sai-lam-cac-bo-me-viet-hay-mac-phai-khi-ung-xu-voi-con-nho.2252489/
10 sai lầm các bố mẹ Việt hay mắc phải khi ứng xử với con nhỏ
Rất nhiều bố mẹ Việt phạm những sai lầm này. Các bố mẹ lưu về đọc và lưu ý nhé!
Đừng hạ thấp con mình khi gọi con là thằng nhà em, nó, con này... mà hãy luôn gọi con một cách tôn trọng: Bé nhà em, con em, cháu nhà em, bạn nhà em...
1. Đừng dùng ngôn từ thô tục. Nên nói với trẻ “Đi vệ sinh”, chứ đừng bao giờ nói “Đi ỉa, đi đái đi” bô bô trước mặt người khác. Trẻ đánh bủm cũng không nên nhận xét bàn tán...
2. Đừng “Vâng, dạ, ạ” khi nói chuyện với trẻ. Nhiều ông bà, bố mẹ làm thế vì muốn trẻ bắt chước để cũng gọi dạ bảo vâng. Vấn đề không phải ở chỗ trẻ nói được các từ đó. Cái bé cần học là biết nói những từ đó với người lớn tuổi hơn mình. Nếu bạn muốn con sử dụng những từ đó thì hãy cư xử như thế với bố mẹ mình, với những người nhiều tuổi hơn mình xung quanh để bé hiểu. Người lớn dạ vâng với em bé là làm mẫu sai trật tự xã hội và sai cách dùng tiếng Việt.
3. Đừng bắt trẻ ạ đi rồi mới cho cái này cái kia. Ạ thể hiện sự tôn trọng chứ không phải là hành động có điều kiện. Trẻ yêu tất cả mọi người xung quanh vô điều kiện mà khi muốn cái gì thì phải ạ mới được cho. Chẳng phải chúng ta đang dạy trẻ mọi thứ đều có điều kiện hay sao? Thế là đến một lúc khi bạn không đồng ý cho trẻ cái gì, bé quay lại bảo “Con không yêu mẹ nữa đâu đấy nhé. Mẹ phải cho con ăn kẹo con mới yêu mẹ”.
4.Đừng dùng những cụm từ tiêu cực như đối phó với trẻ, ăn vạ, quấy, lười học, chậm như sên... mà hãy luôn chọn từ ngữ tích cực khi nói chuyện với con, nói về con. Trẻ không phải là kẻ thù để phải đối phó. Trẻ không ăn vạ mà là đang thể hiện chính kiến của mình. Trẻ không lười học mà vì học theo cách không phù hợp thì trẻ làm sao thích được.
5. Đừng bàn luận hay nhận xét trẻ. “Con bé nhà em lười ăn khổ lắm”; “Thằng nhà em yếu lắm hơi tí là lăn ra ốm”; “Nó nghịch như giặc không ai trông được đâu”; hay phổ biến nhất là các bé bị nhận xét hư. Cứ không theo ý người lớn là thành hư chứ không ai hiểu trẻ chỉ đang thử thách các biên giới xung quanh mình xem có đúng là cần phải thế hay không... Bạn có muốn bị ai miêu tả như thế không? Kể cả bạn có như thế bạn cũng không thích ai nhận xét như vậy hay mang bạn ra bình luận với người khác. Thế nhưng chúng ta làm vậy với con mình. Những đứa trẻ không có khả năng tự bảo vệ.
6. Đừng đặt mình lên vị trí cao hơn trẻ. Các thầy cô giáo không bao giờ nói dạy học, mà chỉ nói “Cô hướng dẫn con trước rồi con sẽ tự làm nhé”; “Lại đây, cô chỉ cho con xem cái này thú vị lắm”; “Cô sẽ giúp con một tay nhé?”..., vì quá trình học sẽ là do trẻ tự làm chứ không phải do cô dạy trẻ mới biết học. Chỉ là từ khác nhau nhưng thể hiện sự tôn trọng của các cô với trẻ.
7. Đừng dùng câu hỏi hay câu phủ định. Ví dụ, thay vì “Sao lại đổ nước ra sàn như thế?” thành “Nước này là để uống con à”; “Không được nhảy nhót trên giường của mẹ” thành “Giường là nơi để nằm ngủ”; “Có ngừng ném đồ chơi ngay lại không?” thành “Lego là để xếp hình. Con muốn ném thì đi ném bóng rổ”; “Sao cứ gào toáng lên thế?” thành “Nói to là mất lịch sự đấy con ạ”...
8. Đừng suy nghĩ tiêu cực. Em bé bê cốc sữa từ bếp ra bàn để uống bị đổ ra ngoài, mẹ hãy nói “May thật, may mà con chỉ làm đổ một tí thôi nhỉ. Đổ nhiều thì chẳng còn gì để uống”. Bé vẽ ra ngoài hình tô màu, có thể bảo: “Chỉ hơi ra ngoài tí thôi. Bao giờ tay con khéo hơn thì tất cả các nét sẽ nằm gọn trong hình vẽ”. Bé bị ngã, mẹ hỏi: “Con có đau không? con đau thì mặt đất cũng đau đấy. Xước một tí về chỉ cần bôi thuốc sát trùng là tự khỏi luôn”... Tránh đánh chừa để trống lãng cho bé bớt đau.
Cách nói như vậy thứ nhất là để bé học được tình yêu thương mọi thứ xung quanh, thứ hai là bé biết xử lý khi vấn đề xảy ra. Chẳng phải khi luôn suy nghĩ như vậy cuộc sống tươi đẹp hơn biết bao?
9. Đừng ra lệnh. “Không được đánh bạn. Bố nói con có nghe không?” thành “Mọi người đều phải tôn trọng nhau. Đánh người là vi phạm pháp luật”.
"Con chào các cô các bạn đi rồi về. Người lớn nói thì phải nghe chứ” thành “Khi về bao giờ mình cũng chào tạm biệt mọi người con à”... Khi nói thế, bạn muốn truyền thông điệp trật tự xã hội là thế, cách cư xử quy định theo văn hóa Việt Nam là thế. Ai cũng làm thế dù là người lớn hay trẻ con. Chứ không phải là con bị người lớn bắt làm theo ý mình. Sau này bé cũng biết cách cư xử khi tham gia vào các cộng đồng, biết tôn trọng mọi người chứ không áp đặt những người ít tuổi hơn mình.
Cứ như thế, suốt những năm còn bé, sử dụng ngôn ngữ tích cực với bé là cách bố mẹ thể hiện sự tôn trọng con, giúp bé hình thành thái độ sống tích cực ngay từ nhỏ, giúp bé học cách tôn trọng mọi người. Cùng lúc, bố mẹ đã giúp trang bị các kỹ năng là lợi thế cho bé suốt cả cuộc đời sau này trong cuộc sống riêng cũng như khi tham gia vào xã hội.
No comments:
Post a Comment