Tuesday, June 23, 2015

Báo Ứng Hiện Đời (Tập 1-4)

http://monchaythanhtinh.blogspot.com.au/p/blog-page_1.html.

Hộ trì Phật pháp bằng đức hạnh
Pháp ngữ của Hòa Thượng

BÁO ỨNG HIỆN ĐỜI 2.
Ba mỹ nhân
Nguyên nhân đáng sợ
Đám tang chó
Người ưa câu cá
Thức ngon đặc chế
Người chân voi
Bắt rắn mối
Cá “câu” người
Bịnh của Văn Lai
Tiểu thư khỉ
Trộm công giảm liệu
Người chồng tài hoa
Pháp quan kỳ án
Những kẻ buôn người
Quán ngon cao cấp
Đi câu bị cảm động
Chuyện nơi lâm trường
Khi máy mổ hoàn tất
Cận tử nghiệp đáng sợ
Thịt rùa ngon
Tình thương con của khỉ lông vàng
Hứa tiên sinh
Ngọc Lan
Con lừa
Công chúa Thăng Hoa
Chu Tú Hoa

BÁO ỨNG HIỆN ĐỜI 3
Mục lục
Lời người dịch
Lời tác giả
Tâm sự trùm du đãng
Tâm sự “Quý phu nhân”
Không nên mặc tình làm hại cây cỏ
Nước tràn Kim Sơn Tự
Bịnh tùng khẩu nhập
Đừng lấy vật không phải của mình
Nguyên nhân không ngờ
Cẩn thận khi gieo nhân
Mang thai không nên nổi giận
Hai đồng dưa cải
Nên sống chánh nghiệp
Quả báo bội tín vong nghĩa
Bà hàng trứng rán
Lòng tốt của cây Tượng Ba
Phải thấy ưu điểm của người
Mê hồn thang
Công tử áo xanh
Tần phu nhân
Thằng cháu quý
Tu không nên độc tài
Tình chấp nhiều đời
Con đường làm giàu
Nửa cái bánh
Nghiêm cư sĩ
Khi tôi biết đến pháp Phật
Trong mạt pháp có chánh pháp
Ni Diệu Dung
Kinh nghiệm phóng sinh
Vì sao cô đi tu?
Vì sao các tu sĩ hay bệnh nặng?
Hồi ký của sư Hằng Nghiêm

BÁO ỨNG HIỆN ĐỜI 4:
Mục Lục
Lời giới thiệu
Tự thuật của Quả Hồng
Lời người dịch
Phần 1
Bàn về quỷ thần
Quan Âm cứu nạn
Chơi cổ phiếu chướng ngại tu hành
Sức mạnh của sám hối
Liễu nghiệp
Phá thai là tội nặng
Mã Thanh
Phật pháp thay đổi tôi
Lão Điền
Chuyển đổi số mệnh
Không nên ăn thịt chúng sanh
Phỉ báng Phật pháp, phải sám hối
Thiện niệm và ác niệm
Trong chết được sống
Hoàng Đình
Gặp hung hóa cát
Thiện thần hộ người trì giới
Bịnh của ba tôi
Không nên ham cầu thần thông
Tội nặng báo nhẹ
Bệnh nan y phải chí thành sám hối
Bay qua miền hạnh phúc
Vợ chồng họ Sử
Diễm Tuyết
Mối tình tay ba
Quả báo tà hạnh
Ác báo sát sinh
Cảnh sát và phú ông
Hai cậu quý tử
Chủ và tớ
Sống lại
Đồng nghiệp chiêu cảm
Tình chấp trói buộc
Mẹ chồng nàng dâu
Gieo gì gặt náy
Con vật chết thảm
Cảm ứng khi siêu độ vong linh
Phần 2
Lời sám hối của cô người mẫu
Niềm đau tuổi nhỏ
Anh bạn khó thở
Dứt ác tu thiện
Lòng từ của Bồ Tát Địa Tạng
Lý do tôi đến với Đạo.

THAI NHI ƯA NGHE KINH ĐỊA TẠNG.

Trần nữ sĩ là láng giềng của tôi, vừa rồi tâm sự: Con gái tôi có thai hơn bảy tháng, gần đây thai nhi ở trong bụng thường hay tay đấm chân đá, khiến mẹ nó vô cùng đau đớn.
Tôi bảo bà, suy theo giáo lý Phật thì đứa con trong bụng là nghiệt duyên tìm tới đòi nợ hành hạ đây. Cũng có thể là do nghiệp sát sinh ăn thịt tạo thành. Tốt nhất từ hôm nay, thai phụ nên ngưng ăn thịt ( tức là ngưng ăn mặn mà ăn chay hoàn toàn) Bà bảo cháu hãy vì thai nhi tụng một bộ kinh Địa Tạng thử xem. Chỉ cần cung kính nhất tâm tụng, sẽ có hiệu quả tốt.
Tôi còn nói thêm:
- Nếu như thai phụ kiên tâm trì tụng bảy bộ kinh Địa Tạng hồi hướng cho cháu, thì sẽ giải trừ oan gia giữa hai mẹ con, còn nếu như tụng kinh Địa Tạng rồi mà không có hiệu quả, thì tôi sẽ để con gái của bà ăn thịt lại...
Tiếp đến, tôi đưa bà cuốn kinh Địa Tạng để đem về cho con gái tụng.
Hôm sau, Trần nữ sĩ vui vẻ cảm ơn tôi. Bà nói:
- Đêm qua, tôi về nhà đem lời tiên sinh kể cho cháu nghe, nó nghe xong thì lập tức tắm rửa, khởi sự tụng kinh Địa Tạng. Tụng xong thì thấy thai nhi để yên không đánh đấm nữa. Cuối cùng đêm rồi con gái tôi cũng được ngủ an giấc. Đây là kỳ tích chưa từng có được trong mấy tháng gần đây.
Đồng thời con bà cũng từ bỏ thói quen ăn mặn. Trần nữ sĩ lại tán thán nói:
- Phật pháp thật quá linh nghiệm, giá như con gái tôi được mách bảo sớm một chút, ngày thường biết tụng kinh thì đâu đến nỗi phải chịu khổ như vậy?
Không bao lâu, con gái Trần nữ sĩ sinh ra một bé trai khả ái. Lúc sinh nở hầu như không bị đau đớn. Suốt một tháng ở cữ, mỗi ngày cháu đều tụng một bộ kinh Địa Tạng. trước đây, sản phụ ưa ăn mặn, nhưng kỳ quái là bây giờ hễ nghe đến thịt là rất ghét. Trần nữ sĩ hỏi tôi nguyên nhân vì sao?
Tôi bảo nghe mùi thịt rất không ưa, đó là nhờ công đức tụng kinh nên thân tâm được tịnh hóa. Khiến Phật tính vốn có tự thân hiển lộ, không còn muốn tiếp thọ thức ăn máu thịt của chúng sinh. Con gái bà giờ chỉ cần ăn nhiều thức chay rau quả, thân thể nhất định sẽ tốt hơn trước.


Trích trong  “Báo ứng hiện đời 1”
Tác giả Quả Khanh. Hạnh Đoan biên dịch
Nguồn đọc thêm: http://phatgiaovnn.com/upload1/bz/showthread.php?t=8340&page=2#ixzz3MMdLBP5H


Thuốc trị hiếm muộn

Rất nhiều Phật tử tu học theo Phật nhiều năm đã đoạn trừ ăn mặn, dứt thịt cá, nhưng vẫn còn ăn trứng gà, trứng vịt. Thế thì đệ tử Phật rốt cuộc có nên ăn các loại trứng hay không?
Trước tiên xin kể một câu chuyện có thật:
Một lần trong pháp hội, Trần cư sĩ dẫn theo nữ đồng nghiệp tên Nhã Lâm, 35 tuổi.
Cô này gầy gò, sắc mặt xám vàng, ngó bộ rất tiều tụy. Do đây là lần đầu gặp giáo sư Quả Khanh, ánh mắt cô hiện đầy nét hân hoan, khát vọng.
Trong quá trình nghe giảng, cô rất chăm chú chí thành. Lúc giáo sư Quả Khanh hỏi cô Lâm có vấn đề gì? Mặt cô hơi đỏ lên, lộ vẻ căng thẳng, ấp úng mãi chẳng thành câu, cuối cùng nhờ Trần cư sĩ giải thích giùm, mọi người mới hiểu rõ.
Thì ra cô kết hôn đã mười năm, rất khao khát có con, nhưng bất kể cầu thầy bổ thuốc đến đâu, vẫn chẳng có thai. Hôm nay, may mắn gặp giáo sư Quả Khanh, cô thỉnh cầu ông chỉ giúp chỗ mê muội….
Giáo sư Quả Khanh rất thông cảm cho cô, vì nỗi khổ “cầu bất đắc” này (ước con mà không có được)…Ông thở dài, quay sang bảo tôi:
- Quả Hồng, cô hãy quán sát xem nguyên nhân vì sao Nhã Lâm không có con?
Tôi xoay đầu nhìn Nhã Lâm, chạm ngay ánh mắt nhìn đầy khát vọng của cô, tôi cũng không kềm được, bật ra âm thanh cảm thán:
- Có phải cô rất ưa ăn trứng? Đặc biệt là trứng chim cút?
- Đúng, đúng, tôi rất ưa. Tôi đã ăn rất nhiều trứng chim cút….thế chẳng lẽ….
Nửa câu sau âm điệu cô ta có vẻ nghi hoặc. Trần cư sĩ ở bên cạnh, thông minh hiểu nhanh, liền hỏi giúp cho một câu:
- Mọi người đều cho rằng trứng có dinh dưỡng tốt, hơn nữa trước khi chưa biết Phật pháp, chúng tôi ai cũng ăn trứng. Nhưng vì sao chỉ riêng Nhã Lâm lại chẳng thể có thai?
Tôi nhìn giáo sư Quả Khanh đang đứng cạnh mình, (thấy mắt ông đầy hối thúc và khuyến khích), tôi liền giải rõ:
- Phật từng nói ăn trứng các loài điểu cầm, thủy tộc …v.v…..là không có lòng từ mẫn. Hòa thượng Tuyên Hóa cũng từng giảng những điều liên quan đến ăn trứng, Ngài từng hóm hỉnh nói: “Nếu bạn không sợ đời sau làm trứng cho người ăn thì bạn có thể ăn bất kỳ trứng gì”….Bởi nhân quả đan xen chồng chéo phức tạp, do mỗi người lại có phước đức nhân duyên bất đồng nhau, nên mặc dù có nhiều người ăn trứng, nhưng việc thọ báo lại không giống nhau….Bạn muốn có con tất phải đoạn trừ ăn mặn (đương nhiên trong đây bao gồm cả trứng). Ngoài ra, bạn còn phải phóng sinh cho nhiều và tụng “Kinh Địa Tạng”, hồi hướng cho các chúng sinh bạn đã từng ăn qua….
Tôi nói xong, khẽ nhìn Nhã Lâm, thấy cô có vẻ không tin và khó chấp nhận. Rõ ràng là cô chờ nghe….một câu chuyện nhân quả chứa tình tiết hấp dẫn liên quan đến việc hiếm muộn (khó mang thai) của cô…nhưng lại bị những câu nói thẳng phũ phàng và quá thực tế của tôi làm cho “vỡ mộng”. Có lẽ, cô cảm thấy những điều tôi nói là quá “xoàng”, không quan trọng và chẳng có gì đáng lưu tâm, nên mặt cô lộ đầy vẻ thất vọng.
Tôi cảm thấy thật tiếc cho cô, bởi cô hoàn toàn không tin gì, bất đắc dĩ tôi phải nói thẳng ra:
- Cô hiện tại chỉ muốn bản thân mình có con, nhưng sao không nghĩ cho những cái trứng bị cô ăn mất?....Chúng cũng có mẹ…và thân mẫu chúng phải gian nan khổ cực lắm mới sinh được con ra.
Lúc này, giáo sư Quả Khanh ôn tồn bảo Nhã Lâm:
- Quả Hồng giảng lý nhân quả cho cô nghe rất đúng và chính xác. Cô hãy trân trọng tiếp thu và chịu khó làm theo cách cô ấy bày, thì sẽ chiêu cảm được hài nhi ngoan. Tốt nhất là cả hai vợ chồng đồng phải tu sửa luôn.
Tiện thể, cư sĩ Quả Khanh mới kể ra một câu chuyện thật để chứng minh:
“Có một nữ Trưởng khoa nghiên cứu Sinh vật học, thấy con gái mình kết hôn đã 4 năm mà không có thai. Thế là bà dùng kiến thức chuyên môn của mình để hướng dẫn con rể bào chế thuốc. Nhưng dẫu có chế chi, làm gì…thì kết quả càng khiến bà thêm hoài nghi về khả năng chuyên môn của mình. Do vậy mà nữ Trưởng khoa này mặt mày cứ dàu dàu rầu rĩ, khiến ai cũng phải cảm thán: “Thật là tội cho tấm lòng của bậc làm cha mẹ!”.
Khi đó tôi bảo bà:
- Vợ chồng con gái bà đều mê ăn trứng, lại thích nhất là trứng cút (đây là cộng nghiệp chung khiến cho họ không có con). Muốn có con thì cả hai cần phải ăn chay, phóng sanh, tụng kinh, niệm Phật, làm nhiều việc thiện…..
Vợ chồng con gái vị nữ Trưởng khoa này y theo lời khuyên mà thực hành. Kết quả, chỉ nửa năm sau thì con gái bà đã có thai…
Khi nghe Quả Khanh vừa kể xong thì Lý cư sĩ (nữ bác sĩ thực tập) liền hỏi tôi:
- Vì sao hiện nay những bệnh nhân (từng mang thai nhưng nạo thai), giờ muốn có con mà không được…lại nhiều đến như thế?
Tôi bảo mọi người:
- Mỗi đứa con đến đầu thai đều có nhân duyên rất sâu nặng với cha mẹ…Mà trong vòng luân hồi dày đặc, cơ hội có được một lần đầu thai làm người lại rất hiếm hoi! Thế nhưng các bậc cha mẹ do nhiều nguyên nhân, đã phá thai bừa bãi, hủy đi cơ duyên làm người của vong nhi. Khi làm vậy họ nào biết rằng mình đã tạo ra tội nặng tương đương giết A-la-hán (Đây là ám chỉ nếu người con đó sinh ra tu hành và chứng quả mà bị giết chận trước như thế thì tương đương tội giết A La Hán). Đã vậy mà lại còn không biết sám hối, mặc tình sát sinh ăn thịt, tạo nghiệp sát sâu nặng chất chồng, tất nhiên sẽ chiêu cảm ác báo: “triệt con dứt cháu”…
Tôi thấy Nhã Lâm và những người khác gật gật đầu tán đồng, thật là mừng cho cô có thể tỉnh ngộ. Hi vọng cô sẽ được Phật lực gia trì, chịu sửa đổi lỗi lầm hướng thiện, trì giới tu hành, sớm sinh quý tử….
Thời gian trôi qua được nửa năm, Trần cư sĩ là người ban sơ dẫn Nhã Lâm đến, đã gọi điện thoại báo tin cho tôi hay: “Nhã Lâm từ lúc trở về nhà đã làm y theo lời chúng tôi hướng dẫn, và hiện giờ cô đã mang thai, rất là tri ân mọi người”.


Giải thích thêm: Xin khuyên mọi người không nên vì tham ăn ngon, ham khoái khẩu mà ăn các loại trứng. Tôi suốt 20 năm trên đường học Phật đã từng gặp nhiều vị ăn trứng (bao gồm cả trứng chim, rắn, cá….v.v….cho đến ăn trứng chưa thành hình trong thân gà mái)…mà biến thành phụ nữ không thể mang thai hoặc thường sinh non, hư thai….Bọn họ bí lối cùng đường, đành phải làm theo cách tôi hướng dẫn là: Sám hối trước Phật (nguyện từ bỏ ăn mặn lẫn các loại trứng). Hàng ngày tụng từ 1-2 bộ “Kinh Địa Tạng” hồi hướng cho các trứng và những thân mẫu đẻ ra các trứng mà họ đã ăn qua….Kết quả, đại đa số khoảng chừng ba tháng là được hoài thai, thân thể họ cũng thay đổi, trở nên khỏe mạnh…
Nguyện cầu cho những vị hiếm muộn khao khát con, có sự nghiệp gia đình không thuận lợi và thân thể kém khỏe mạnh, sẽ y theo phương pháp này mà thực hành, trong vòng vài tháng sẽ có việc bất khả tư nghì xuất hiện trên thân các bạn. Bạn không phải tốn xu nào cho việc có con, còn tiết kiệm được rất nhiều tiền, tốt như thế vì sao bạn không làm? (Nhưng… liệu bạn có đủ can đảm để trường chay hành thiện, phóng sanh, niệm Phật….. hay không? Có làm được mọi điều như chúng tôi đã hướng dẫn hay không mà thôi, tất cả đều tùy thuộc vào bạn?)… 
Trích từ “Báo ứng hiện đời 4”

Thai giáo tuyệt vời. Lời người dịch:

Thoạt đầu, khi đọc đến tựa của câu chuyện này, tôi đã rất thờ ơ, không muốn dịch. Nhưng sau đó, tôi ráng đọc thử xem tác giả muốn nói gì và câu chuyện đã khiến tôi cảm động. Xin được chia sẽ cùng bạn đọc, nhất là chư Phật tử tại gia, những người trẻ tuổi sắp làm cha mẹ.
Tiết Đình là một nhạc công. Khi mang thai cô bắt đầu có niềm tin chân chánh đối với Phật giáo nên phát tâm nghiêm trì ngũ giới, tập tu theo pháp Phật và quyết định giáo dục thai nhi theo Phật giáo.
Chúng ta hãy nghe Tiết Đình thuật lại câu chuyện giao cảm tâm linh thần kỳ giữa hai mẹ con họ:
“Sau khi kết hôn, vì muốn đứa con sinh ra được khỏe mạnh thông minh nên tôi rất chú trọng ẩm thực, lo tập luyện, chuẩn bị chu đáo đủ cách.
Thấy trong “Kinh Địa Tạng” ghi rằng: “Chúng sinh ở cõi Ta Bà, đời vị lai, những người sắp sinh con, nếu trong 7 ngày mà tụng kinh Địa Tạng bất khả tư nghì này và niệm danh hiệu Bồ-tát Địa Tạng đủ vạn biến thì đứa con sinh ra dù nam hay nữ, đời trước có ương báo…cũng liền được thoát khỏi, an lạc dễ nuôi, thọ mệnh tăng”…
Đoạn kinh này đã ban cho tôi sự chỉ đạo quý báu. Tôi tin tưởng và cảm thấy được khích lệ rất lớn. Vì vậy tôi quyết tâm nuôi dưỡng, đào tạo ra một đứa bé “băng thanh ngọc khiết” có tư chất thanh cao, nhất quyết hun đúc trí tuệ và phúc đức cho nó theo Phật pháp.
Trong thời kỳ mới hoài thai, tôi bắt đầu vì con mà tụng “Kinh Địa Tạng”. Do thân thể chưa quen, không thoải mái, nên tôi chỉ thành kính tụng vào mười ngày trai (mùng 1, 8, 14, 15, 18, 23, 24, 28, 29, 30).
Thoạt đầu, tôi chỉ nghĩ đơn giản là làm vậy có thể giúp cho sinh mệnh bé bỏng vừa tượng hình trong bụng có thể được nghe bộ kinh bất hủ của Phật thuyết. Tôi quyết tâm vì bé mà tiến hành việc thai giáo tốt đẹp nhất nên lòng cảm thấy rất hạnh phúc tự hào, niềm vui này thật khó mà diễn tả hết được. Tôi luôn cầu Chư Phật, Bồ-tát đại từ đại bi, ban cho tôi một đứa con như nguyện.
Mang thai được bốn tháng, nhờ thiện tri thức khai thị, được người nhà dốc toàn lực ủng hộ và chăm sóc, tôi triệt để tin lời Phật nên hoàn toàn ăn chay. Ăn chay không những giúp tôi có dinh dưỡng tốt, thanh sạch, mà cũng chẳng bị mệt mỏi khó chịu; ngược lại còn khiến tôi mặt mày luôn hồng hào tươi tắn, thân tâm an vui, tinh thần thể lực sung mãn.
Sau đó, tôi tiến bộ hơn, có thể vì con mỗi ngày tụng một bộ “Kinh Địa Tạng”, siêng năng không lười. Tôi đối với những điều Phật dạy trong kinh vững tin không nghi. Tôi tụng kinh âm thanh rõ ràng, ngày ngày bầu bạn cùng thai nhi đang dần lớn lên, trong lòng sung mãn niềm an lạc hân hoan chưa từng có vì kinh nghiệm đang thực hành. Lòng tôi luôn mong mỏi khát khao sớm được nhìn thấy mặt con.
Thời gian thấm thoát trôi qua, mùa hạ đến tỏa khí nóng oi bức khó chịu. Nhưng tôi không chút lười biếng, vẫn nỗ lực dụng công, ra sức thanh tâm quả dục, nghĩa là: “Tai chẳng nghe tiếng ác, mắt chẳng nhìn việc ác, tinh tấn không lười, luôn dùng chánh niệm hộ tâm”, mỗi ngày vì thai nhi tụng kinh, tận lực làm một người mẹ đúng nghĩa.
Hôm nọ, khi tôi tụng xong bộ “Kinh Địa Tạng” thì cảm thấy cổ họng khô đau, liền tiến đến tủ lạnh định lấy kem ăn giải lao, thưởng công cho mình đã “cực khổ” tụng niệm nãy giờ. Nhưng ngay giây phút tôi mở tủ lạnh ra, đột nhiên trong đầu tôi vang lên tiếng nói:
– Mẹ ơi, xin đừng ăn kem, con sẽ rất lạnh!
Việc này quả thật bất ngờ, khiến tôi tưởng chừng mình nghe lầm, lòng cảm thấy rất kỳ quái nên mới thầm nghĩ: “Đây có lẽ do mình tự nghĩ lẩn thẩn, hoặc là một dạng tự kỷ ám thị mà thôi!”. Vì vậy, tôi không chú ý và quyết định: “Nghỉ một chút, lát nữa sẽ ăn vậy”.
Nghỉ ngơi xong, tôi lại đến mở tủ lạnh lần nữa. Thật không ngờ, cảm thọ lúc nãy lại xuất hiện:
– Mẹ ơi, đừng ăn kem, con sẽ rất lạnh đó!
Câu nói này một lần nữa vang lên mãnh liệt trong óc tôi, lần này đã khơi gợi được sự chú ý của tôi. Rõ ràng là thai nhi trong bụng đang dùng “tâm nói chuyện” với tôi và “mách” cho tôi biết những cảm thọ khổ vui của nó….Giao cảm kỳ diệu này đã khiến tôi hiểu sâu sắc thai nhi và tôi đang “tâm tâm tương thông, tâm tâm tương tri”. “Kinh Địa Tạng” đã giúp tôi và con liên lạc mật thiết mầu nhiệm cùng nhau. Mẹ con chúng tôi đồng hiểu nhau qua “ngôn ngữ nội tâm”, cùng cảm thọ, kết thành thiện duyên mẫu tử cực kỳ thâm sâu huyền diệu trong đời này!.
Tôi đã từng dùng tâm chân thành, tâm cung kính tụng “Phật Thuyết Trường Thọ Diệt Tội Hộ Chư Đồng Tử Kinh”. Trong kinh diễn tả: “Khi con ở trong thai, nếu mẹ ăn nóng, con khổ như nóng địa ngục. Nếu mẹ ăn lạnh, con khổ như lạnh địa ngục, cả ngày thống khổ…Dựa theo đoạn văn kinh kia, giây phút tôi và con “tâm linh cảm ứng” đã chứng thực giải rõ. Điều này khiến tôi vô cùng xúc động, mãi mãi không thể quên. Lời Phật đúng là chân ngữ, thật ngữ mà! Đây cũng ứng hợp với những điều trong sách thuốc “Thiên kim phương” nói: “Trong lúc mang thai mà ăn cực nóng hay cực lạnh là cấm kỵ”.
Từ đó vì thai nhi, bất kể tiết trời nóng bức ra sao, tôi cũng không dùng qua thức ăn lạnh nào nữa.
Cục cưng sinh ra được hai tuần, theo thói quen tôi cho bé ăn Hoàng Liên – một loại thuốc bắc, khiến bé đi tả không ngừng. Ngắm nhìn bé ốm gầy không còn sức lực, lòng tôi nóng như lửa đốt, cực kỳ bất an…Tôi áp mặt vào vầng trán tái nhợt của con, ưu tư trăm mối, tâm rối như tơ… thì ngay lúc đó trong đầu tôi chợt xuất hiện câu nói:
– Mẹ ơi, đừng dùng trứng gà nữa! Ăn trứng gà đối với con rất là không tốt!
Tôi bừng tỉnh ra, chính là bé cưng đang nói với tôi. Tôi hoàn toàn ăn chay đúng theo trong Kinh Địa Tạng đã dạy, nhưng do để thúc sữa, chị dâu tôi đã ngày ngày làm rượu trứng gà cho tôi uống. Lần này, tôi bắt đầu thưởng thức cuộc đối thoại tâm linh thú vị cùng con. Tôi khởi ý nghĩ trong tâm:
– Con cưng à, mẹ phải làm sao thì con mới an ổn đây?
Bé lập tức hồi đáp:
– Mẹ hãy mau tụng 7 bộ kinh Địa Tạng hồi hướng cho oan gia trái chủ của con…
Không chút chậm trễ, tôi lo tụng cho xong 7 bộ kinh. Sau đó, tôi “hỏi” bé:
– Mẹ đã tụng xong 7 bộ rồi, còn muốn mẹ làm gì cho con nữa không?
Bé “đáp”:
– Bắt đầu từ nay, mỗi ngày mẹ hãy tụng cho con một bộ kinh Địa Tạng nhé.
Tôi lại hỏi:
– Tụng đến bao giờ mới ngừng?
Bé “trả lời”:
– Tụng đến khi con có thể tụng kinh được thì ngừng.
– Thế bao giờ con mới có thể tụng kinh được?
– Bảy tuổi!
Tôi hoát nhiên tỉnh ra. Từ đó, hàng ngày tôi tụng kinh không ngừng. Tôi tụng đến hôm thứ hai thì chứng đi tả của bé liền dứt hẳn.
Khi tôi viết đến dòng chữ này thì bé nhà tôi đã được hơn hai tháng tuổi rồi, thân thể mạnh khỏe, an ổn dễ nuôi. Đồng thời, để hoàn thành lời hứa với con, tôi hàng ngày vì bé mà tụng kinh Địa Tạng, bảy năm sẽ là 2.555 bộ kinh. Tôi và chồng tin sâu, bé có thể dùng nhân duyên này để hóa độ chúng tôi tinh tấn tu hành.
Tôi hiểu sâu đây là cả nhà chúng tôi cùng chung sức hoàn thành đạo nghiệp. Tùy theo con ngày càng trưởng thành mà đạo nghiệp chúng tôi ngày càng tinh tấn…đồng thời thiện hạnh, thiện đức của chúng tôi cũng tăng trưởng theo. Điều này đối với cả gia đình chúng tôi mà nói, quả là an vui hạnh phúc biết dường nào.

(Cư sĩ Tiết Đình kính thuật.)

Giải thích của Cư sĩ Quả Khanh: Con và mẹ là do nhân duyên cực sâu mà chiêu cảm tình thâm. Trong thời kỳ hoài thai, mẹ cùng con thực sự nương nhau, liên quan từ máu huyết, xương thịt, tinh thần….cho đến thể chất.
Vì thai nhi mà đọc tụng kinh điển Đại thừa chính là thai giáo tốt nhất. Tôi đã gặp nhiều vị khi mang thai mà đọc tụng các kinh Địa Tạng hay Lương Hoàng Sám hay các kinh Đại thừa khác….đứa con sinh ra thật xinh đẹp, thông minh mạnh khỏe, an lạc dễ nuôi.
Đây là bài viết tự thuật chân thành của một người mẹ ở Thượng Hải. Lúc con bà sinh ra 45 ngày thì tôi có gặp được cả ba người nhà họ và đích thân kiểm nghiệm. Nội dung câu chuyện này hoàn toàn có thật và rất đáng tin cậy.

Trích trong “Báo ứng hiện đời 4” Hạnh Đoan biên dịch.

THÂN PHỤ CẦU SIÊU ĐỘ.

Có vị bác sĩ họ Hoàng mắc bệnh rất lạ, khi trời vừa tối là hai mắt ông đứng tròng, không nói năng, không ngủ nghê gì, mà còn tay đấm, chân đá... nhưng trời vừa sáng thì ông trở lại bình thường. Nghe nói từ hồi phát bệnh đến giờ đã có 6 bác sĩ chuyên khoa đến khám bệnh cho ông nhưng thảy đều bó tay hết cách. Vợ ông cũng thử trị liệu theo khí công đương thời, nhưng bác sĩ Hoàng chẳng tin, căn bản là không chịu đi.
Sau đó, vợ bác sĩ Hoàng được Lý giáo sư nhiệt tâm giới thiệu, nên bà định đến cầu Hòa thượng xem bệnh dùm cho.

Bà Hoàng kể chồng mình ngay cả khí công cũng không tin, vì vậy e là ông không thể đến để Hòa thượng xem cho, ông xã bà luôn cho rằng “tất cả đếu là mê tín!”.

Sau đó khi về nhà, bà Hoàng kể chuyện này để thăm dò ý chồng thử. Nào dè mắt bác sĩ Hoàng sáng lên, cuống quýt hỏi:

- Bà nói Hòa thượng đó tên gì?

Khi nghe đến mấy từ: “Hòa thượng Diệu Pháp” thì ông nôn nóng đến mức không thể đợi, nằng nặc đòi liên lạc giáo sư Lý cho bằng được, còn ngỏ ý muốn bái Hòa thượng làm thầy.

Mấy ngày sau tôi cùng với giáo sư Lý, vợ chồng bác sĩ Hoàng lên xe đến Ngũ Đài Sơn để bái kiến Hòa thượng cho kịp trước khi trời tối. Nhân vì tôi đề nghị phải gọi điện trước, nên Sư phụ đã có chuẩn bị. Sư phụ hỏi bác sĩ Hoàng.

- Phụ thân ông còn hay mất?

Bà Hoàng đáp thay cho chồng: - Mất đã gần hai năm...

Sư phụ nói:

- Ông còn có hai người anh, nhưng phụ thân thương ông nhất
Lúc này do trời đã tối, bác sĩ Hoàng hai mắt bắt đầu đứng tròng, một mực không nói năng gì.

Bà vợ vẫn đáp thay:

- Sư phụ, Ngài nói rất đúng, hai người anh ở tại cố hương, còn ông xã con ở chốn thị thành. Từ nhỏ, ba chồng con thương anh ấy nhất.
Hòa thượng giải thích:

- Cha của y lúc sinh tiền nghiệp sát tương đối nặng, cho nên sau khi chết phải thọ khổ tại ác đạo. Ông biết con trai có Phật duyên, sẽ giúp giải cứu được mình, nên từng báo mộng cho y. Nhưng y không tin. Vì vậy, để thoát ly khổ ải, ông ta bất đắc dĩ phải áp dụng hạ sách “ dựa xác con”. để ép nó đến cửa Phật cầu cứu giúp. Các vị xem, hiện thời nhãn thần y đã trở nên bình thường rồi phải không?

Lúc này mọi người quay nhìn bác sĩ Hoàng, mặt ông đã trở nên hồng hào tươi tắn. Đôi mắt đã linh hoạt trở lại như thường.

Sư phụ lại nói tiếp:

- Đợi một chút, trước tiên các vị hãy dẫn y lên chánh điện bái Phật.
Hôm sau, sẽ lập bài vị cầu siêu cho phụ thân y tại “Điện Địa Tạng Vương”, nương nhờ sức mạnh tụng kinh của chư Tăng, phụ thân y sẽ ly khổ đắc lạc.

Đột nhiên, bác sĩ Hoàng bỗng quỳ xuống dưới chân Hòa thượng, vẻ mặt kiên quyết, nài nỉ:

- Sư phụ, con muốn bái Ngài làm thầy! Xin hãy thu nhận con!
Bà Hoàng nghe nói thế, mặt lộ vẻ lo lắng, căng thẳng, chẳng biết làm sao.

Chỉ thấy Hòa thượng mỉm cười bảo:

- Được rồi, con hãy làm đệ tử tại gia của Phật môn nhé!

Khi tôi hướng bà Hoàng giải thích “Đệ tử tại gia” là thế nào rồi thì bà mới thở phào, nãy giờ bà lo là vì hiểu nhầm, cứ tưởng chồng mình đòi xuất gia.

Chúng tôi cũng vái chào Sư phụ và đem cúng phẩm lên chánh điện, nhất tề bái Phật.

Tối đó chúng tôi ngụ tại phòng chiêu đãi khách nằm ở ngoài chùa. Hơn nửa năm rối ren cuối cùng bác sĩ Hoàng đã ngủ được bình an.

Hiện giờ bác sĩ Hoàng đang tập tu rất tinh tấn, siêng năng. Xưa nay bản chất ông vốn ít nói, nhưng khi nghe mọi người tán dương mình, mặt ông tươi lên, hớn hở bảo:

- Đây là nhờ tôi nhân “họa” mà được “phúc” đó nha!

Vị bác sĩ giàu kinh nghiệm, từng là nạn nhân và trực tiếp nếm qua chứng bệnh kỳ quái mà y học vô phương cứu chữa. Chính là nhờ sự trợ giúp của bậc cao tăng đắc đạo mà cha ông được tiêu trừ túc nghiệp và ông có thể bén duyên sâu với Phật môn hiện nay.


Trích trong "Báo ứng hiện đời 1" - Tác giả Quả Khanh - Hạnh Đoan biên dịch.

Tuesday, December 30, 2014

TRONG XƯỞNG CÓ GÌ, NHÀ TÔI CÓ ĐÓ.

Hồng tiên sinh hơn 50 tuổi, là thợ máy làm trong xưởng cơ giới chính phủ. Một chiều nọ ông đi cùng lão cư sĩ đến bái kiến Sư phụ Diệu Pháp. Vừa vào cửa ông kiền cười ha hả chắp tay vái và cung kính khom mình ba lần trước Sư phụ, cũng không đơi mời ngồi, ông tự tiện ngồi xuống. 

Thoạt nhìn đã biết tính cách ông rất sảng khoái.

Sư phụ hỏi ông ta:

- Chẳng phải vì đau lưng nên anh mới đến đây sao?

Ông có chút kinh ngạc nói:

- Sư phụ Ngài thiệt là thần thông, con chưa nói Ngài đã biết cả.

Nói xong ông đứng dậy, vén áo chìa lưng ra:

- Sư phụ xem, đai bảo hộ lưng con nè.

Chỉ thấy dây lưng ông mang là một vòng ruột xe chế thành, rộng chừng 15 cm. Ông ngồi xuống nói tiếp:

- Con đeo ruột xe bảo vệ lưng đã gần 10 năm rồi, bác sĩ nói là cơ lưng bị hao tổn, uống thuốc, tiêm chích gì cũng vô hiệu, chỉ có thể nương vào thắt lưng tự chế này, nếu không có nó bảo hộ, lưng con khó mà thẳng nổi! Tất cả là do hồi trẻ con lao lực quá độ...

Ngừng một lát ông nói tiếp:

- Nghe bạn con nói, Ngài là một vị Bồ-tát sống, xin Ngài hãy cứu con. Ngài phải trị lành lưng cho con, rồi hằng ngày con sẽ thắp hương cúng lễ Ngài cho dù phải lễ lạy trăm lễ mỗi ngày, con đều làm.

Nói xong, ông lại chắp tay vái Sư phụ.

Hòa thượng Diệu Pháp cười cười nói:

- Thứ nhất, tôi không phải là Bồ-tát. Thứ hai tôi không phải là thầy trị bệnh. Nếu tôi mà là Bồ-tát, thì chúng ta còn có thể ngồi tại đây nói với nhau sao? – Còn như tôi mà có thể trị bệnh, thì tôi phải đến bệnh viện để làm nghề chẩn khám. Thực ra, bệnh ông tốt hay không, quyền quyết định ở nơi bản thân ông. Bởi vì, tháo chuông phải do người buộc tự tháo.

Bây giờ, tôi hỏi ông, nếu như bảo ông không hút thuốc, không uống rượu, không trộm cắp, không ăn mặn, ông làm được hay không?

- Chỉ cần bệnh con có thể lành, kêu con giữ giới gì con đều làm tất, nhưng con không phải trộm hay đạo tặc!

- Lưng ông ngoài cảm giác đau ra, có lúc còn cảm thấy bị sức ép rất nặng nề?

- Dạ, đúng, giống như là có mấy chục ký lô đè nặng trên lưng con vậy.

- Ông có lấy trong công xưởng các thứ như: sắt, bản lề, đinh, ốc, vít.., gì không? Có khi xách cả rương đem về nhà?

Ông nghe xong ngồi ngây người ra, lát sau gật đầu nói:

Quả thật có việc này! Bởi con là thợ trong công xưởng, “ở hiên lầu trước được thưởng trăng mà”, thời buổi này có ai mà không lấy chút đồ của quốc gia làm của riêng? Như vậy mà gọi là trộm ư? Ngay cả trưởng xưởng của chúng con cũng lấy đồ đem về nhà kia kìa! – Ông Hồng phân trần biện bạch.

- Đem tài vật quốc gia về nhà làm của mình, không phải trộm thì là gì? Vậy ông đường đường chính chính lấy đồ mang về nhà ư? Hay là len lén bỏ đồ vào trong cà mèn cơm trống, rồi mắt trước mắt sau... đem ra khỏi xưởng. Có vậy không? – Hòa thượng nghiêm nghị chất vấn.

Câu hỏi này khiến ông Hồng sợ chết cứng. Ông mở to mắt nhìn sững Hòa thượng, nói không ra lời.

- Không chỉ thế, ông còn lấy kềm, tua vít, dây thép, lấy sắt thép trong xưởng về chế thành các vật dụng tư gia như: ống khói, ki hốt rác, bếp lò, đũa, kẹp gắp...

Ông Hồng đột nhiên ngắt lời Hòa thượng:

- Sư phụ, Ngài làm sao mà biết được?

- Thì chính chúng đang đè trên lưng khiến ông thẳng người không nổi đấy!

Tôi đột nhiên cảm thấy thư phòng giống như viện thẩm vấn, hào khí bừng bừng lúc tiến vào phòng ban nãy của ông Hồng đã biến thành ủ rũ tang thương, ông gắng gượng một cách đáng thương, nhỏ giọng nói:

- Con lấy đồ về tuyệt không phải cho mình con xài, cũng không cầm đi bán, đa số đều cho thân hữu láng giềng. Do công nhân lương thấp, dù sao cũng lấy đồ công của nhà nước, kể cả thủ kho cũng làm vậy. Đây vốn là việc đồng tình thông cảm, cùng hỗ tương nhau, là chuyện “ bất tuyên trong công xưởng”, nhưng con không biết đấy là trộm.

Vừa rồi Sư phụ nói, con nghe như sét nổ giữa trời quang, khiến tâm tư chấn động thức tỉnh. Thực là trời cao có mắt! Đồ công con lén lấy về Ngài biết hết trơn. Hơn nữa tất cả thứ đó giờ đều đè trên lưng con. Đây thực là “ác giả ác báo” mà.

Bao nhiêu năm nay con bệnh ngày càng nặng, té ra đồ con lén lấy ngày càng nhiều tạo thành. Hôm nay mới rõ: “ Muốn người đừng biết chi bằng mình đừng làm”. Câu này thiệt là đúng ghê! Con xin đảm bảo với Sư phụ, bắt đầu từ nay trở đi, con quyết nghiêm trì điều kiện của Ngài, không hút thuốc, không uống rượu, không ăn mặn, không trộm lấy tài vật quốc gia, ngày mai con sẽ đi thỉnh tượng Phật về thờ phụng, con rất hối hận vì mình tin Phật pháp quá trễ như thế này. Nếu không con đã chẳng làm điều xấu. Xin hỏi Ngài, con phải tụng đọc sách Phật nào?

Tôi thật không ngờ ông Hồng có tâm tỉnh giác cao như thế, nghe ông bày tỏ lòng ăn năng sám hối, nội tâm tôi tràn trề pháp hỷ. Ngó bộ Sư phụ cũng vui giống vậy, tôi nói:

- Tôi sẽ tặng cho ông vài sách Phật cho ông đọc trước, sau đó ông có thể đi chùa thỉnh kinh sách Phật về xem.

Ông cảm ơn rồi lại hỏi:

- Những vật trước đây con lấy trong công xưởng đem về, nay có thể quy ra thành tiền đem trả lại được không?

Hòa thượng nói:

- Ông nếu như đi trả như thế, phiền phức sẽ càng to. Hiện giờ trong tâm biết lỗi sám hối, tội nhờ vậy cũng tiêu trừ, nếu muốn hoàn nợ cho công xưởng, thì ông có thể “ lấy công chuộc tội”, ráng làm nhiều việc cống hiến cho công xưởng để bù đắp, đồng thời phải giải thích cho thân hữu hiểu để họ tránh lỗi này, để họ không còn tham chiếm tài sản quốc gia làm của riêng. Ông phải đem thân mình làm gương, giữ phẩm hạnh thanh cao trong sạch. Đây chính là biết nhận lỗi hối cải, đã biết thì phải thực hành, nhất định có thể đem công đức bù đắp lỗi xưa.

Lúc ra về, ông Hồng trang trọng đón nhận sách Phật, cung kính nói với Hòa thượng:

- Ngài hãy đợi xem nha, nếu như con không biết hối cải, thì rất có lỗi với Ngài!

Nửa tháng sau, ông Hồng tới chỗ tôi, vào cửa liền khấu đầu trước tượng Phật giữa nhà. Sau khi đứng dậy, ông vén y phục cho tôi xem, khoe dây bảo hộ lưng không còn nữa. Ông hớn hở nói:

- Hôm ấy từ đây về nhà, cảm thấy bệnh đã lành hơn phân nửa. Những gì Hòa thượng yêu cầu tôi đều tuân hành hết. Tôi đã lập bàn thờ Phật và tủ đựng kinh sách, đã thỉnh tượng Quan Thế Âm về sớm tối thắp hương lễ bái. Mỗi ngày đều xem kinh, kinh Phật giảng thật hay quá. Đến nay thì tôi tâm an, khí hòa, bệnh cũng lành rồi. Những ngày tháng này gia đình chúng tôi mừng vui giống như tết, thật là cảm tạ Hòa thượng biết bao.

Tôi nghe xong, trong tâm cũng vui lây theo ông. Hồng huynh quả là “ buông dao đồ tể thành Phật liền” vậy đó!

Tuesday, December 30, 2014

Tuần thất đầu tiên.

Mùa đông năm 2009, cư sĩ Dung (tên thật đã được đổi) gọi điện cho tôi hỏi thăm chuyện in ấn kinh và sách thiện…Khi cô nghe nói nhà chúng tôi còn những sách hay khác nữa, bèn đến để xem.
Nữ sĩ này họ Chu, khoảng 40 tuổi. Theo lời cô nói, cô mới theo học Phật không lâu, chuyện hỗ trợ in sách thiện là tâm nguyện của cô – vì muốn tạo công đức cho người mẹ vừa qua đời của mình, mong làm giảm bớt tội nghiệp cho mẹ.
Câu chuyện về mẫu thân cô, kể ra rất hi hữu kỳ lạ. Được nghe rồi, tôi cảm thấy câu chuyện này nếu ghi lại, có thể giáo hóa, cảnh giới tốt cho những người con bất hiếu thời nay.
Mẹ Chu nữ sĩ là bà Vân, bị bệnh nặng và qua đời vào mùa thu 2009. Nói đến nguyên nhân bệnh của bà, thật khiến cho người ta phải đau lòng. Chính là do cô Nga – em dâu Chu nữ sĩ, cũng là con dâu bà Vân. Lần nọ, trong lúc gây cãi, cô Nga đã khiến bà gia tức mà chết.
Em dâu Chu nữ sĩ là người cực kỳ bất hiếu với ba mẹ chồng, thường cùng mẹ chồng gây cãi như cơm bữa. Ngay cả người cha chồng từ lâu bị bán thân bất toại, cô Nga cũng chẳng thèm quan tâm, chăm sóc. Sau khi mẹ chồng qua đời rồi, cô Nga càng không có chút gì ăn năn sám hối. Là chị, Chu nữ sĩ rất buồn trách người em dâu bất hiếu này.
Vào nửa đêm ngày thứ 7 (tính từ lúc bà Vân qua đời), Chu nữ sĩ đang ngồi một mình buồn nhớ mẫu thân nên cứ nhìn chăm chăm vào di ảnh của mẹ, hồi tưởng đến lòng thương yêu mẹ dành cho mình. Ngay lúc đó, cô bỗng nghe tiếng mẹ gọi nhỏ tên mình. Chu nữ sĩ liền tỉnh hẳn và thật bất ngờ khi thấy mẹ hiện ra ngay trước mắt, nhưng hình dạng mẫu thân có làm cô sợ hãi. Mẹ Chu nữ sĩ mặc áo đi đường, phía trên thân bị đeo gông xiềng, lộ vẻ hết sức thống khổ. Chu nữ sĩ làm gan, hỏi:
– Mẹ, phải mẹ đó không?
Mẫu thân cô kêu lên:
– Dung ơi, hôm nay là đêm vong linh được phép về nên mẹ đến thăm con. Mẹ chết rồi, khi lên “Vọng hương đài” nhìn về quê nhà ở nhân gian, thấy con rất buồn, hàng ngày rơi lệ, mẹ đau lòng lắm. Hôm nay được ngục quan phê chuẩn, cho phép tướng quân Ngưu đầu Mã diện dẫn mẹ về đây thăm con.
Chu nữ sĩ vội hỏi:
– Mẹ nói “Vọng hương đài” và tướng quân Ngưu, Mã gì?…Con nghe không hiểu?
Bà Vân đáp:
– “Vọng hương đài” là nơi địa phủ đặc biệt thiết lập cho người chết lên đó nhìn về cảnh quê nhà thân thuộc ở thế gian. Tướng quân Ngưu, Mã – là ngục tốt ở âm cung (cũng giống như cảnh sát ở dương gian vậy). Bọn họ hiện đang ở ngoài cửa chờ. Chút nữa sẽ dẫn mẹ về địa ngục mà thọ tội.
– Mẹ ơi, vì sao mẹ phải xuống địa ngục thọ tội?
– Ôi Dung ơi, chết rồi mẹ mới biết tội mình quá lớn. Con biết mẹ vì sao mà chết phải không? Là tại cái đồ…con dâu bất hiếu nó chọc mẹ tức đến chết đó mà. Nhưng thật ra đây cũng chính là báo ứng của mẹ. Vì hồi còn trẻ mẹ cũng bất hiếu ác độc với bà nội con. Ông nội con sớm qua đời, bà nội con phải sống cùng với cha con và mẹ. Hễ bà nội con có làm chút gì trái ý, khiến mẹ không vừa lòng, là mẹ liền trách mắng…đến nỗi sau này bà nội con hễ vừa thấy mẹ đều run sợ như chuột gặp mèo. Mẹ thấy vậy rất đắc ý, cảm giác trong nhà này mình là chủ rất oai phong, nói gì ai cũng phải nghe.
Có một việc con không biết, nguyên nhân bà nội con bị bệnh chính là do mẹ gây nên. Ngờ đâu lần bệnh ấy bà nhập viện và qua đời luôn. Bà bị mẹ làm cho tức chết đó! Phần mẹ, lúc sắp lìa đời, khi mẹ nhìn thấy Ngưu đầu Mã diện đến đóng gông mẹ, mẹ đã kêu to rên rỉ, nhưng các con cứ nói rằng mẹ bị ảo giác…Kết quả, mẹ bị họ bắt hồn đem đi. Xuống địa ngục mới hay tội lỗi mình nặng nề. Có ngờ đâu chẳng hiếu kính với cha mẹ ruột lẫn cha mẹ bạn đời đều bị hành tội khổ như vậy.
– Mẹ ơi, mẹ nói bà nội bị mẹ làm sầu não mà nhập viện, sau đó qua đời?…Lúc này thình lình chồng Chu nữ sĩ xuất hiện (ông từ trong phòng bước ra) hỏi:
– Em đang trò chuyện với ai vậy?
– Là mẹ đó anh! Mẹ đang về nè!
– Ở đâu? Sao anh không thấy? Tại em gần đây buồn nhớ mẹ dữ quá nên sinh ra ảo giác thôi.
– Không phải đâu. Hôm nay là đêm vong linh về, là ngày mẹ được đến thăm mình. Em đang trò chuyện cùng mẹ, anh không thấy mẹ đứng trong đây sao?
– Chẳng thấy gì ráo!
– Mẹ ơi, vì sao chồng con không nhìn thấy mẹ vậy?
– Dung à, đúng là nó không nhìn thấy ta. Số con cũng khổ, phụ thân con thật đã làm khổ con, vì gả con cho người chồng như thế. Chồng con là kẻ bất thiện!
Lúc này ông chồng đã kéo Chu nữ sĩ vào phòng, cô không chịu đi. Đột nhiên, chồng cô hét to một tiếng: “Ôi mẹ ơi!” lộ vẻ kinh hãi như vừa gặp phải quỷ và chạy thẳng về phòng mình. Dung ngơ ngác hỏi:
– Mẹ ơi, mẹ sao rồi?
Chợt nghe tiếng bà vang lên ngoài cửa:
– Cảm tạ các tướng quân Ngưu, Mã. Xin hãy cho phép tôi nói với con gái cho xong chuyện…
Rồi bà bảo Chu nữ sĩ:
– Chồng con bị hai tướng quân Ngưu, Mã dọa chạy rồi. Hiện giờ y đang hãi hùng, nằm trùm mền run lập cập kia, bảo đảm không còn dám chạy ra quấy nhiễu cuộc đàm thoại của hai mẹ con ta nữa.
– Mẹ ơi, chẳng phải là mẹ bị họ dùng xiềng xích trói hay sao? Thế vì sao họ lại giúp mẹ và con chứ?
– Vì đây là trách nhiệm của họ… Hôm nay mẹ đam câu chuyện bất hiếu của mình kể ra, để sau này con thông báo cho người đời biết, khiến thế nhân hiểu rõ tội bất hiếu lớn như thế nào. Mẹ hy vọng thông qua chuyện này, những người con bất hiếu đang sống tại thế gian sẽ biết hối cải sửa đổi. Nếu không, tương lai họ sẽ bị trừng phạt và thọ hình tàn khốc như mẹ ở địa ngục đây. Tương lai mẹ còn phải vào chảo dầu thọ tội nữa.
– Mẹ nói sao, chảo dầu ư? Con có nghe nhắc đến, nhưng đó chẳng phải là truyền thuyết hay sao?
– Con à, chẳng phải truyền thuyết đâu con. Những người làm ác họ không hề tin Nhân Quả, cho nên họ cứ một bề đả kích địa ngục, bác bỏ Nhân quả báo ứng… Nhưng không phải làm vậy là họ có thể thoát khỏi hình phạt. Đây chẳng qua là họ tự dối gạt bản thân để mà trấn an mình thôi. Từ hôm nay trở đi, con và em trai nên chuẩn bị lo hậu sự cho thân phụ đi, vì ba các con cũng không còn sống bao lâu nữa.
– Mẹ, vì sao ba không còn sống được lâu nữa?
– Con ơi, tội của ba con cũng không nhẹ đâu. Hồi đó, khi ta chửi mắng mẹ chồng, ông không những không quở trách hay ngăn cản ta. Ngược lại, còn để mặc ta cư xử hồ đồ tùy tiện. Lẽ ra, ông phải là người tốt khuyên giải hai bên. Ông cũng là đại bất hiếu! Vì nếu ban sơ ta chửi mắng mẹ ông thì ông nên trị cho ta một trận, thậm chí có thể vì ta bất hiếu mà đề xuất ly hôn. Như vậy thì ta sau đó ắt sẽ biết sợ mà không dám hiếp đáp hung dữ, quỷ thần cũng sẽ kính phục ông, đều là do ông dung túng cả. Ngục quan ở âm cung rất xem thường những kẻ để vợ “hành sai quản bậy”. Đối với những người con bất hiếu, hình phạt trị tội rất nặng. Ba con mấy năm trước bị trúng gió bán thân bất toại, cũng là bị trừng phạt đó. Hiện giờ, ông sống cũng không được con trai con dâu hiếu kính, chết rồi còn phải thọ khổ hình nữa.
– Đáng sợ quá, nhưng như vậy thì không đúng rồi. Vì mẹ hồi còn sống ở dương gian ngoài tội bất hiếu với mẹ chồng ra thì cũng có làm nhiều việc tốt mà. Thí dụ như năm ngoái Vấn Châu bị động đất, chẳng phải mẹ đã đóng góp 500 đồng sao? Như thế đâu thể tính mẹ là người ác, vì sao vẫn phải chịu hình phạt?
– Con à, con không biết rồi. Có nhiều người làm phúc thiện thấy dường như là có công đức, nhưng phúc kia không chống đỡ cho tội đại bất hiếu. Con nghĩ mà xem, kẻ bất hiếu đối với cha mẹ có thể là người chân thiện được sao? Còn nữa, năm ngoái, mẹ góp tiền không phải là thật lòng, vì đối với các nạn nhân bị động đất mẹ không hề có lòng đại từ ái. Mẹ góp tiền là vì không muốn chị em bạn bè nói mẹ keo kiệt. Nào có dè đâu, lòng mẹ nghĩ chi, ở địa ngục đều hiểu thấu ráo trọi và có ghi rõ hết…
Ngục quan nói mẹ cả đời tạo công đức rất ít, phần nhiều là thiện nhỏ, thiện giả dối, cho nên khó chống đỡ, khó phá tan tội bất hiếu được.
– Mẹ ơi, con phải làm sao cho mẹ giảm nhẹ tội đây? Con đi chùa làm lễ siêu độ cho mẹ nha, nghe nói siêu độ có thể giúp thân quyến đã tử vong được lên thiên đường.
– Con à, nếu làm lễ siêu độ có thể giúp thân quyến đã chết sinh lên trời, thì người ác đâu còn bị trói buộc gì? Chết rồi thì con cháu có thể xuất tiền ra làm siêu độ, cầu cho họ lên thiên đường là xong, như vậy thì trên trời sẽ có mấy kẻ ác này hay sao?
Con ơi, không dễ dàng như thế đâu. Con cháu vì người quá cố làm lễ siêu độ là thể hiện hiếu tâm, mượn sức mạnh của pháp hội siêu độ để giảm bớt tội nghiệp thân nhân quá cố mà thôi. Con vì mẹ làm siêu độ đương nhiên là việc cực kỳ tốt, mẹ không ngăn cản. Nhưng tốt nhất con phải thường đi chùa, lấy danh nghĩa mẹ mà ấn tống kinh quý, sách thiện. Còn nữa, con nên phóng sinh cho nhiều, như thế thống khổ của mẹ tại địa ngục sẽ giảm thiểu rất nhiều. Còn nữa, phán quan nói con cùng Phật giáo có duyên, trải qua những việc trong hôm nay rồi, từ đây về sau con nên lui tới chùa thường. Tương lai nếu con tu chí thành thì bản thân mẹ cũng nhờ vậy mà được giảm khổ. Công đức con tu viên mãn thì mẹ cũng được sáng lây. Đến lúc đó, mẹ mới thực sự được thăng thiên hưởng phúc… Dung ơi, giờ đã đến lúc đi rồi, tướng quân Ngưu, Mã đang hối thúc mẹ kìa, mẹ phải đi đây.
– Mẹ ơi, sao con không nhìn thấy các tướng quân Ngưu, Mã?
– Ôi, ngốc ơi! Ngàn vạn lần con không nên thấy họ. Vì họ là hung thần ở địa ngục chuyên trừng trị kẻ ác, những kẻ xấu, làm ác chết rồi tự nhiên sẽ được thấy họ ngay thôi.
– Được rồi mẹ ơi, con nhất định sẽ làm y theo lời mẹ dặn. Mẹ an tâm mà đi nhé.
Chu nữ sĩ lập tức ghi lại toàn bộ cuộc nói chuyện của hai mẹ con cô. Hi vọng sáu đó sẽ đem câu chuyện này ra công bố để cảnh giác, răn nhắc những người con bất hiếu.
Cô nói với tôi, chồng cô từ trải qua kinh nghiệm đêm đó rồi, vừa nghe tin cô tính làm lễ cầu siêu và hành thiện để hồi hướng phúc cho mẫu thân thì đã sốt sắng đưa tiền.
(Nếu xem đến đây, bạn đọc có được chút tỉnh giác, ích lợi nào thì xin hồi hường phước điền này đến mẫu thân của Chu nữ sĩ, cầu cho bà sớm được lìa khổ, được vui).

Diệu Âm Lệ Hiếu trích lại từ quyển “Báo ứng hiện đời 3”

Tác giả: Quả Khanh. Hạnh Đoan biên dịch

Monday, November 24, 2014

Chứng bệnh sợ bóng tối.

Trần nữ sĩ tuổi hơn 40, đang cùng chồng đến bái kiến Hòa thượng Diệu Pháp.
Bà kể từ nhỏ tới giờ hễ trời vừa tối là phát sợ. Cho nên trước khi trời tối, bà luôn thắp sáng hết mọi phòng trong nhà. Nếu không, thì sau khi trời tối, bà sẽ không còn dũng khí vào phòng thắp đèn. Và nếu có vật gì rơi từ trên giường xuống chỗ tối, bà đều chẳng dám lượm lên. Bởi vì chỉ cần nhìn thấy bóng tối là bà sợ rét run. Từ nhỏ đến giờ bà đã đi rất nhiều bệnh viện, gặp nhiều bác sĩ tâm lý, nhưng không ai tìm ra nguyên nhân. Tính sợ bóng tối luôn phiền nhiễu bà, khiến bà rất khổ.
Sư phụ nói kiếp trước bà là một nam nhân X, trong nhà nghèo tới mức ngay cả dầu thắp đèn cũng không mua nổi.
Tại hương thôn gã X trú ngụ, có một gia đình thiện lương, vào những đêm không trăng, gia đình này luôn thắp đèn dầu cho treo ngoài cổng lớn, nhằm giúp soi sáng đường đi cho khách bộ hành, để cho họ dễ nhìn ra điểm đến và tránh cho họ nỗi sợ hãi trong bóng đêm.
Nhưng tên X nghèo nàn này lại khởi tâm tham xấu, hắn thường lợi dụng đêm khuya, lén trộm hết dầu trong đèn đem về nhà.
Đèn bị tắt rồi, khiến người đi đường sinh tâm hoảng sợ và không nhìn rõ phương hướng.
Nhân nào quả nấy. Do vậy mà đời này bà luôn sợ hãi bóng đêm.

Những điềm mộng được báo trước-Báo ứng hiện đời tập 3

Lời tác giả:

Xin giải thích đây là chuyện kể về những giấc mộng (báo trước nạn tai xảy ra trên thế gian) do một pháp hữu của tôi nằm thấy, rất có giá trị và đáng để chúng ta tham khảo vì có ý nghĩa rất lớn đối với việc khuyến hóa thế gian.


Xin hãy đọc và rút ra những tinh hoa để sống tốt cũng như phổ biến những điều hay này. Nguyện mọi người đều tin sâu nhân quả, siêng năng đoạn ác tu thiện, tất cả đại nạn phát sinh trên đời đều do ác nghiệp chung của mọi người tạo trong quá khứ đã chín muồi mà chiêu cảm nên.


Nếu như ngay đây mỗi người tự biết phản tỉnh sám hối, đoạn ác tu thiện, thì có thể chuyển cộng nghiệp thành biệt nghiệp, khiến ác báo trong quá khứ chẳng thể trổ và không thọ ác quả.


Chúng ta hãy phát nguyện từ phút, giây này về sau, thệ đổi mới bản thân, làm lại từ đầu. Chân thành sám hối, bỏ xấu huân tốt: dứt sát, ăn chay, phóng sinh…rộng hành thiện nghiệp, nghiêm giữ năm giới, tự nhiên đời sống sẽ cát tường bình an.


Nguyện mọi nguời nỗ lực tu sửa bản thân trong sáng, để cuộc sống luôn rạng rỡ hạnh phúc.

(Đây không phải là bài văn của đương sự, tôi chỉ là người viết thay, sau khi được thuật giả kể ra câu chuyện và ủy thác nhở phổ biến giùm)

Bây giờ, mời bạn đọc chuyện kể của người trong cuộc:


Hiểu rõ chân tướng địa chấn:


Nhiều năm nay nước tôi thường xảy ra tai nạn, đặc biệt là mấy năm gần đây, Vấn Châu liên tục bị đại chấn. Ngọc Thụ cũng bị địa chấn, lụt lội giáng toàn quốc, khí hậu lạnh nóng thất thường, tai nạn liên miên. Mấy ngày trước Nhã An Lô Sơn phát sinh địa chấn, việc này khiến tôi đứng ngồi không yên, tôi nghĩ mình cần phải đem những điều đã thấy trong mộng phổ biến ra, cũng là để báo đáp đại ân của Bồ Tát Quan Thế Âm. Chắc chắn sẽ có nhiều người phản cảm với những điều kể trong mộng, sẽ cho đây là lời hoang đường vô căn cứ. Cho dù quí vị khinh rẻ, xem thường những gì tôi kể ra, đối với tôi cũng không hề chi, tôi chỉ hi vọng: chỉ cần trong số độc giả, có được ít người chịu hồi tâm hướng thiện, như vậy là thỏa nguyện lắm rồi.


Trung tâm của vũ trụ chính là tình thương, là lòng đại bi. Có lòng yêu thương nhân ái con người và vạn vật mới sống với nhau thuận thảo hài hòa. Nghĩa là ta không làm gì xâm phạm mội trường thiên nhiên, mà luôn trân trọng bảo vệ từng cọng cây ngọn cỏ, từng sinh mạng của nguời và vật. Nếu mọi loài sống hài hòa như vậy, thiên hạ sẽ thái bình.

Phật pháp giảng: “vạn háp giai không chỉ có nhân quả bất không”. Tận hư không khắp pháp giới vốn là đồng thể, đều là anh chị em. Đối với núi sông đại địa, khoáng sản và động, thực vật…Chúng ta phải có lòng trân quý, ái tiếc, nếu làm tổn thương, chúng ta sẽ nhận quả báo dội ngược. Đây chính là luật nhân quả căn bản của vũ trụ, là “thế giới quan” vô hạn lượng.

Bây giờ chúng ta phải động não, chịu khó tư duy để nhận chân vấn đề cho thấu đáo: Vì sao  nhân loại đối với thiên nhiên không ngừng phá hoại, chiếm đoạt và luôn gặp phải bão lũ cuồng phong (do thiên nhiên báo trả)?

Trong tạng truyện Phật giáo có một cuốn tên “Mộng Du Già”, trong đây liệt kê có ba loại mộng:
Loại một, là thường nhân hay nói: “Ngày nghĩ làm sao, đêm chiêm bao như vậy” cho nên các giấc mộng này hoàn toàn không có ý nghĩa, không rõ ràng và không lô-gích.

Loại hai: do nghiệp lực tạo trong quá khứ hiển thị qua mộng, chẳng hạn như đương sự thường mộng thấy bị người truy sát…

Loại ba: do công phu tu hành đạt đến cản giới cao, tâm định phát dụng hoặc được thần linh báo mộng. Mộng này cần hội đủ ba điều kiện:

1.Có trí huệ bẩm sinh, tức là trí huệ do nhiều đời tu hành tích lũy.
2.Có công phu thiền định tương đối cao. Ra khỏi bùn nhơ và bất nhiễm chính là thiền tối cao.
3.Do phúc báo hành thiện nhiều đời tích lũy thành.

Loại mộng thứ ba luôn thấy rất rõ ràng, giống hệt như đang xảy ra ban ngày vậy. Phật gioá gọi mộng này là “Thanh minh mộng cảnh”. Đây là “Linh mộng” thường xuất hiện sau 3-4 giờ sáng. Mộng này liên quan đến chân tướng vũ trụ nhân sinh.

Các vấn đề này trong cuốn “Đại đức đích tương quan luận thuật” có giảng giải rất cụ thể tỉ mỉ.
Trước khi tự thuật các giấc mộng dự báo địa chấn, tôi nghĩ mình nên nói một chút về chuyện động vật hay đến báo mộng, thỉnh cầu phóng sinh. Đây là cảnh mà vài pháp hữu của tôi cũng thường thấy.
Hằng năm, cứ bắt đầu vào xuân là loài rắn thường đến báo mộng cho tôi, xin tôi hãy đi phóng sinh chúng. Nhưng năm ngoái chúng báo mộng vào cuối năm (còn báo mộng cho chồng tôi nữa).
Có lúc chúng báo mộng cho tôi liên tục suốt ba đêm liền, xin tôi hãy phóng sinh con chúng trước rồi sau đó mới thả chúng. Cuối cùng, chúng còn nói nếu tôi phóng sinh chúng rồi, chúng sẽ rất tri ân. Còn nếu như không thả, tâm báo oán của rắn rất mạnh.

Xem ra động vật cũng rất yêu con mình. Dù là độc xà, song những con rắn này lúc sinh thời có  một số đã từng là người tu hành. Chỉ vì tâm sân quá nặng nên bị đọa làm rắn, chính tâm sân cực mạnh đã sản sinh ra nọc độc.Rắn cũng có một số là tiểu long hóa hình.Mà loài rồng nhỏ này vẫn có khả năng khuấy động địa cầu, gây ra tai nạn. Chúng cũng có thể trở thành (long thần) hộ pháp đắc lực cho người tu (nếu chúng phát tâm quy y Phật, tình nguyện hộ vệ Tam Bảo)

Các động vật khác cũng thường báo mộng cho tôi, kêu tôi hãy cứu chúng, thường thì con vật báo mộng ngày thứ nhất, là hôm sau ở ngoài đời thự tôi sẽ gặp chúng. Trễ lắm thì ngày thứ ba cũng gặp loài động vật này, tình cảnh giống hệt trong mộng.

Một lần nọ, có hai đội thiện nguyện đi phóng sinh, một đội thả cá chép và một đội thả ba ba. Tôi không tính đi, nhưng có chuẩn bị chút tiền gởi cho đội phóng sinh ba ba. Trong tâm chỉ có ý tưởng vậy thôi. Nào ngờ tồi đó ba ba báo mộng, kêu tôi hãy đi thả chúng, còn dặn tôi ngồi xe xuống trạm nào nữa. Trong mộng còn thấy rõ cảnh đội trưởng thả cá chép đang nói chuyện với người khác, bên cạnh còn có hai xe tải lớn. Ba ba còn dặn tôi phải dùng tay che mặt lại, đừng để cho trưởng đoàn thấy tôi.

Chúng bảo: “Cô thả chúng con, sẽ được phúc các con của cô rất ngoan ngoãn dễ dạy và tình cảm hai vợ chồng cô rất đầm ấm”.

Các động vật trong mộng còn kể tôi nghe chúng chết làm sao, hồi làm người đã tạo ác nghiệp gì, luôn nói là chúng sẽ rất mang ân khi được phóng sinh!

Mà thực vậy, loài vật rất có tâm biết ân, tôi từng phóng sinh hồ ly. Vậy mà ba lần, trong mộng chúng đã đến thăm tôi, bày tỏ niềm trân quý thân thiết, thậm chí còn báo trước cho tôi biết rất nhiều việc sắp xảy ra. Chúng có thể biết trước tương lai sẽ phát sinh tai nạn nào.

Chẳng hạn như cuối tháng 6 năm ngoái, hồ ly đã báo mộng cho tôi, nói là tháng 7 sẽ có đại tai nạn. Kết quả ngày 21 tháng 7 Bắc Kinh phát sinh lụt lội khủng khiếp. Còn như trước khi Nhật Bản xảy ra đại địa chấn và sóng thần, thì loài cua (không phải là loài cua nhỏ như thông thường chúng ta nhìn thấy, mà loài cua này rất to, ít nhất cũng to bằng cái rỗ) đã báo trước cho tôi. Trong mộng tôi thấy chúng lộ vẻ kinh hoảng lúng túng, từ đáy đại dương ngoi lên, bảo tôi:

-“Ngày thế giới diệt vong đến rồi!”

Hôm sau tôi kể cho chồng nghe là sẽ có địa chấn và sóng thần, kết quả ba ngày sau phát sinh địa chấn tại Nhật Bản

Những động vật báo mộng này rất có linh tính, chúng biết rất nhiều về chân tướng sư thật của vũ trụ (không như con người chúng ta vẫn tưởng và cho là động vật là ngu si không có lý trí). Tôi đã 11 lần mộng thấy ngày thế giới mạt (bắt đầu từ cơn địa chấn tại Vấn Châu). Hoạn nạn này là do chúng ta sát sinh quá nhiều mà chiêu cảm nên.

(Có nghĩa là từ cơn địa chấn Vấn Châu đã khởi sự cho thời kỳ thế giới mạt) Nhưng nói tận thế hay thế giới diệt vong, không phải là địa cầu sẽ nổ, sẽ bị hủy diệt, hay nhân loại chết sạch hết-mà có nghĩa là tai nạn sẽ xảy ra rất nhiều, rất khủng khiếp-Tận thế là dứt kiếp của người ác, (có nghĩa đây là thời điểm trả báo, đến lúc diệt vong chung) của kẻ tạo nhiều lỗi (khi quả đã chín muồi thì báo tới), tai nạn chung chính là cộng nghiệp khiến người ta đồng thọ báo chung.

Trong mộng còn nói rõ, thế nhân đều biết năm 2012 là bắt đầu thời thế giới mạt, nhưng con người vẫn có thể sửa đổi, chuyển hóa bằng thiện nghiệp. Song nếu như chúng ta vẫn sát sinh không ngừng, tùy tiện tạo đủ nghiệp ác thì sẽ rơi vào ngày mạt trên thế giới này, đây là kết quả của việc sống lầm lỗi mà nhân loại phải tự gánh.

Những năm gần đây tai nạn xảy ra liên miên bất đoạn, (bao gồm cả địa chấn đang xảy ra đương thời) đặc biệt là loài thủy tộc biết trước rất rõ

Cách đây không lâu, cá chạch đã báo mộng cho tôi, nói do nhân loại ăn thịt thủy tộc và động vật rất nhiều, tất nhiên để rửa hận, chúng sẽ gây nên một trận ôn dịch báo oán khiến những kẻ sát hại chúng bị mạng vong. Trong mộng chúng còn cảnh báo rằng: “lãng phí một chén cơm, sẽ bị đói và giảm thọ một ngày, giết một con gà v.v…sẽ giảm thọ một năm”.

Báo mộng Nhã An Lô Sơn bị địa chấn


Trước khi Lô Sơn bị địa chấn chừng 2-3 tháng, một buổi tối, tôi có mộng thấy cảnh địa chấn nhưng mơ hồ, nên không nghĩ là nó sẽ xảy ra nghiêm trọng đến vậy.


Vào đêm Lô Sơn địa chấn, trong mộng cảnh báo rằng nạn này là do rắn (một loài rồng nhỏ) báo thù, bởi vì chúng ta ăn con cái, thần dân của chúng quá nhiều. Tâm oán hận của loài “long xà” rất mạnh liệt cho nên chúng sẽ báo thù rất mạnh.

Ở Tứ Xuyên do con người sát sinh quá dữ, nên tai kiếp khó tránh, vì vậy mà cả hai lần địa chấn đều xảy ra ở Tứ Xuyên. Trong mộng còn nhắc nhở mọi người, năm nay phải nên phóng sinh thật nhiều rắn, hơn nữa phải thường đi chùa, tu thân tạo đức, mới có thể tránh được tai nạn sau này. Nhưng nếu như con người cứ tiếp tục sát sinh, sau này thiên tai hoạn nạn sẽ dẫy đầy, rất khủng khiếp và người ác sẽ diệt vong trưóc nhất.

Báo Mộng địa chấn ở Vấn Châu:

Trước khi Vấn Châu bị địa chấn ước chừng 2-3 tháng, tôi mộng thấy mình đi qua một dãy nhà cửa, gạch ngói trên mái rơi xuống không ngừng, nhưng chẳng trúng tôi. Toàn bộ lâu đài phòng ốc đều sụ đổ, chồng tôi ở trong đó cũng vô sự. Tôi cho rằng đây là nhờ tôi thường phóng sinh, cho nên nhà và người không bị tai nạn. Ai ngờ sau đó chẳng bao lâu thì Vấn Châu xảy ra địa chấn.


Trước khi bị địa chấn khoảng một tuần, tôi mộng thấy một con chó, (linh hồn là người, chỉ khoác bộ da chó bên ngoài thôi). Nó kể tôi nghe đời trước nó làm người ở nhân gian, hiện vẫn còn thân quyến đang sống tại nước Úc và nó khoe rằng: sau trận địa chấn này nó sẽ chuyển sinh làm người, vì vậy lòng nó rất hoan hỷ (Đây chính là bằng chứng luân hồi).
Một chị bạn Phật tử kể với tôi, trước khi địa chấn, chị mộng thấy mình đến Vấn Xuyên, gặp rất nhiều người đang sắp hàng chờ xe. Chị rất ngạc nhiên. Không hiểu sao mình lại đến Vấn Xuyên? Sau khi địa chấn phát sinh chị mới rõ, té ra những người tử vong trong trận địa chấn, danh sách họ sớm đã được báo đến âm phủ, đã có tên họ sẵn tại đó rồi.

Trước khi Vấn Châu địa chấn khoảng nửa tháng, một người cháu gái tôi mộng thấy mình đến âm phủ, gặp phụ thân (đã tạ thế) của cháu tay cầm một quyển sổ sinh tử điểm danh, rất đông người trong cảnh (đất núi rung chuyển) ùn ùn kéo đến, có vài bà con trong nhà cháu cũng đến đây. Một vị âm sai đến bắt cháu, phụ thân thấy vậy liền đuổi theo vị này, ông kêu lớn và giận dữ bảo cháu:

- Ngươi đến đây làm gì? Mau về đi!

-Rồi ông cho cháu một đạp, cháu liền tỉnh giấc.

Trước Vấn Châu địa chấn một ngày ,mẫu thân tôi mộng thấy cả vạn người bị chôn sống, bên cạnh đó có mấy con chó. Năm 1999 bà đi chùa gặp một quyển sách tên “Lưu Bá Ôn Bia Văn Ký” trong đây tiên tri, ghi toàn bộ quá trình, cảnh tưởng Vấn Châu bị địa chấn và liệt kê tên rất nhiều huyện bị tai nạn. Nhưng trong sách này từ ngữ xưa không gọi là “địa chấn”, mà gọi là “địa động sơn rung”, còn tiên tri bằng mấy câu thơ như sau:

Vạn lượng hoàng kim hóa bụi tro
Cô nhi quả phụ khóc gào to
Ôn bì (hiện tại là huyện Bì)Trùng Khánh người chẳng thiện
Quán huyện (hiện tại là Đô Giang Yến) chỉ sợ khó thoát ra
Thập phương Bành huyện (hiện tại là Bành Châu) nhìn thấy rõ
Nam nữ xúm chạy ra ngoại đô
Miên Trúc,vMiên Dương còn phân nửa
Nước cuốn thành trì máu nhuộm mờ

Xem ra trước khi tai nạn phát sinh, trong kinh thư đã ghi rõ hết rồi.

Những giấc mộng sau khi Vấn Châu địa chấn

Sau khi địa chấn Vấn Châu kết thúc, tôi mộng thấy 2-3 mươi điềm liên quan đến địa chấn Vấn Châu hết sức rõ ràng và lô-gích. Sau đây tôi xin nêu mấy điềm mộng tương đối quan trọng cho mọi người phân tích, để hiểu rõ chân tướng sự thật.


Sau địa chấn hai ngày, tôi đến trước tượng Bồ Tát Quán Thế Âm khấn nguyện “Thưa Bồ Tát, xin Ngài hãy báo cho con biết, trận địa chấn lần này rốt cuộc là do nguyên nhân gì mà phát sinh?”
Tối đó Bồ Tát cho tôi thấy hai điềm mộng, giải thích rõ là có hai nguyên nhân:

Trong điềm mộng thứ nhất, tôi thấy có người không ngừng ăn vật gì đó, ý nghĩa giấc mộng này là: người Tứ Xuyên tham ăn thịt, hiếu sát, đã giết rất nhiều động vật để ăn. Quả chín muồi, động vật được phép báo thù con người, dẫn khởi phát sinh trận địa chấn này.

Vì vậy mà giáo lý Phật luôn ngăn cấm không cho sát sinh!

Phật giáo cũng có những khai thị tương tự, giải thích rằng địa chấn xảy ra chủ yếu là do con người sát sinh quá nặng. Bởi người ta ăn nhiều thịt (một người không phải chỉ ăn thịt một con vật mà là rất nhiều con, thiếu nợ mạng quá nhiều, trả không hết). Khi những con vật này đến đòi nợ, thì tai ương phát sinh (do lòng báo thù đối với nhân loại tạo thành). Điều này giải thích vì sao trước khi xảy ra địa chấn, động vật đều biết trước (chỉ duy nhất con người chúng ta là không biết thôi)

Điềm mộng thứ hai khiến tôi rất kinh ngạc, quá kinh ngạc! Bởi vì tôi vốn chỉ nghĩ là tại một nguyên nhân sát sinh thôi, nào ngờ còn có nguyên nhân thứ hai, nguyên nhân khác nữa.Trong mộng tôi thấy nhiều người tà dâm, bao gồm cả sinh viên, học sinh. Quả báo trực tiếp của tà dâm chính là đời hậu duệ (con cháu) chết yểu, còn bạn thân phạm nhân sau sẽ tuyệt tử tuyệt tôn. Thảo nào mà sinh viên, học sinh tử vong nhiều đến thế

Cũng không phải tất cả gia trưởng và học trò đều phạm lỗi này, nhưng đây chính là cộng nghiệp mà nhân loại đồng chiêu cảm.


Qua một thời gian, điềm mộng còn giải thích cho tôi hiểu thêm, lỗi chính là ở nơi giáo dục. Gáo dục đã thiếu sót không đúng đắn. Trong giấc mộng Bồ Tát giải thích cho tôi biết, trẻ con thời thơ ấu rất khả ái, trong sáng, nhưng khi chúng đến tuổi thanh xuân, do giáo dục không hoàn bị, chẳng hướng dẫn đúng nên nảy sinh tệ lậu.

GIÁO DỤC RẤT QUAN TRỌNG

Sự giáo huấn phải bắt đầu từ khi chúng ta sinh ra, những gì trẻ thấy và nghe sau khi ra đời, sẽ ảnh hưởng đến cách sống của chúng.Tục ngữ có câu: “Gần mực thỉ đen, gần đèn thì sáng”. Vì vậy chẳng những giáo dục có ảnh hưởng đến con người sau khi sinh mà thậm chí từ lúc thai nhi còn trong bụng mẹ.


Thí dụ như, nếu người mẹ thông minh sáng trí thì sẽ ảnh hưởng tốt đến đứa bé khiến nó trở nên khôn ngoan, hiếu học. Nếu người mẹ thường hay nóng giận khi có thai, thì đứa bé chắc chắn sau này sẽ nóng tánh.Nếu người mẹ bướng bỉnh không nghe lời chỉ dạy của bất cứ ai, thì con trẻ cũng trở nên khó dạy. Cho nên, sự giáo huấn rất quan trọng, phải cẩn thận từ lúc mang thai.
Người mẹ tốt sẽ cống hiến cho xã hội những bậc hiền tài, vì vậy phụ nữ giữ vị trí rất quan trọng trong việc xây dựng nhân cách con trẻ. Mọi phụ nữ phải học và biết cách giáo dục con cái, trách nhiệm này bắt đầu ngay từ lúc mang thai. Trong thời gian mang thai, người mẹ không nên tham lam, ích kỉ hoặc nói dối. Bởi người mẹ có những hành động tư tưởng xấu thì sẽ khiến đứa con bị ảnh hưởng theo và sẽ có những tư tưởng hành vi giống vậy. Sau này lớn lên bé sẽ không thành công dân tốt được.
Các phụ huynh cần chú ý điểm này và cẩn thận giữ tư tưởng lành, dạy dỗ con mình ngay từ lúc còn trong bụng mẹ.
Là cha mẹ thì phải nêu gương tốt cho con, chẳng nên tranh cãi, ích kỉ, tham lam dối trá. Vì con cái sẽ quan sát và bắt chước cha mẹ. Con nít rất dễ bị ảnh hưởng bởi môi trường chung quanh, vì vậy mà cha mẹ không nên lý luận rằng họ “chỉ sinh con chứ không thể dạy con được!”…Nếu không biết dạy dỗ con cho tốt, là không tròn trách nhiệm. Nếu đứa bé lớn lên trở thành kẻ xấu, gây ra nhiều tai họa cho quốc gia và xã hội thì cha mẹ phải gánh trách nhiệm, có lỗi rất lớn, vì đã không dãy con nên người.
Do vậy mà các bậc cha mẹ nên đặt việc giáo dục con lên hàng đầu thay vì chỉ chú trọng đến kiếm tiền và theo đuổi danh vọng. Nên xem giáo dục là nhiệm vụ quan trọng nhất, dạy con sống tốt là rất cần, rất quý và có giá trị hơn việc kiếm nhiều tiền bạc cho con. Bởi nhờ hấp thụ nền giáo dục ưu mỹ mà con trẻ lớn lên biết cách sống, trở thành người đoan chính thanh liêm, lưu tâm giữ gìn thân thể. Trẻ em trong thời gian thơ ấu chưa đi học, cha mẹ chịu trách nhiệm dạy dỗ con mình.
Sau khi trẻ vào truờng, thầy cô phải là tấm gương cho học sinh. Giúp các em phát triển nhân cách và đức hạnh. Phải dạy các em hiếu thuận cha mẹ, cung kính người già. Ngay từ đầu, giáo dục phải dạy các em về hiếu hạnh. Ngay từ thời tiểu học, các em phải được giáo huấn về đạo hiếu, biết vâng lời cha mẹ và thường xuyên phụ giúp gia đình, làm vui lòng cha mẹ.
Thầy cô phải gánh vác trọng trách huấn luyện và rèn đúc trẻ em. Phải dạy các học sinh không uống rượu, không hút thuốc, không hút các chất độc có ma túy, nhứt là không nên có quan hệ bất chánh với người khác phái..
Điềm mộng nhắc rằng nền giáo dục hiện nay rất sai lệch, có thể nói nền giáo dục toàn cầu đã đi đến giai đoạn suy sụp, người ta không quan tâm, không chú trọng, không biết giáo dục. Nếu giáo huấn mà dạy về quan hệ tính dục là sai lầm hết sức lớn! Đành rằng quan hệ tính dục có thể dạy nhưng nên dạy các em chẳng nên giao du bừa bãi, phóng túng, không nên quan hệ xô bồ, bất chánh. Phải dạy các em biết tự trọng, giữ gìn bản thân trong sạch, nhắc các em phải bảo vệ thân thuần khiết như ngọc. Đừng hấp tấp tìm tình yêu và có thể tìm hiểu về kiến thức tính dục khi các em trưởng thành.
Giáo dục bây giờ tệ lậu vì không chú trọng bồi đức lập hạnh cho trẻ, dẫn đến nam nữ quan hệ rất hỗn loạn, biến cuộc sống họ thành bất hảo và trưởng thành trong bất hạnh. Trong mộng tôi thấy Bồ Tát Quan Thế Âm tha thiết kêu gọi: Hãy cứu các em!
Quả báo tà dâm thực sự rất kinh khủng, hai năm trước lúc tôi đi Ngũ Đài Sơn triều lễ, đã mộng thấy Bồ Tát Văn Thù bảo tôi: Nhớ kỹ, con về phải giải thích cho mọi người biết, nói rõ rằng: Hiện nay các vị bị ung bướu phụ khoa, nam khoa, đa phần là do quả báo phóng túng tình dục quá độ mà thành. Bồ Tát nhắc nhở rất nhiều về giự gìn đức hạnh, sống đoan chính.
Còn có một lần điềm mộng báo tôi rằng, hiện nay những người phóng túng tình dục, quan hệ tà vạy, phá bỏ con bừa bãi, sẽ tự chuốc họa và sau này dù kết hôn cũng rất khó có con. Trong mộng còn nói: Con người không biết “Âm luật rất nghiêm”. Điển hình là Thượng quan Ngọc Hoa từng mộng du địa phủ, sau đó đã viết cuốn “Âm luật vô tình” trong đây phần lớn ghi quả báo tà dâm rất thê thảm.
Điều này tuyệt đối có thật không dối. Bởi vì trong mộng tôi cũng thường đến cõi âm và địa ngục, nên biết rõ sách này câu câu đều là lời chân thật.
Hai ngày sau đó, tôi mộng thấy mình đến Đô Giang Yến, đi đến khu tai nạn, khắp nơi là cảnh hoang tàn: tường đổ thành nghiêng, rồi tôi nhìn thấy vầng thái dương đen thẫm. Hàm ý là sau này địa chấn sẽ càng lớn, (sự thật đã chứng minh, sau đó đất, biển, địa chấn làm chết rất nhiều người.
Qua mấy ngày nữa, tôi mộng thấy nhiều cánh tay và chân trong đống đổ nát hoang tàn, bên cạnh có một phụ nữ mặc áo hồng váy hoa, nửa thân trên bị bán thân bất toại, bà bảo tôi:
Sao chẳng để ta chết quách đi!
Tôi còn mộng thấy một bạn học tại Mỹ, cô này qua Mỹ rồi thì chúng tôi bặt liên lạc, cô ta tâm sự rằng:
Dù ở Mỹ cô luôn có chấn cảm (cảm giác động đất), máy vi tính của cô thường lắc lư đu đưa…
Điềm mộng này hàm ý là: Lần này địa chấn gây ảnh hưởng rất lớn, cần phải nhắc nhở toàn thế giới chú ý. Sự thực đã chứng minh, sau này khắp nơi trên thế giới tai nạn ùn ùn kéo đến, phát sinh liên miên.
Có một pháp hữu bảo tôi: bạn của anh mộng thấy một nam sinh trung học than thở: “Tôi là người Đô Giang Yến, tôi muốn về nhà nhưng tìm không được đường về, xung quanh tối đen!”…
Tôi và người bạn này phân tích, có thể là nam sinh chết đã tìm anh bạn kia báo mộng, nhờ siêu độ…
Mấy ngày sau nữa, tôi mộng thấy cái hồ, bên cạnh đó có nhiều nhái xanh. Chúng bảo tôi:
Địa chấn rồi!
Tôi thấy chúng kéo tôi ra từ một ngôi lầu cao, ở trước tòa nhà lầu này tôi cũng gắng sức gào lên: Địa chấn rồi!…chưa đầy một phút thì tòa lầu sụp đổ
Thực sự thì động vật đối với địa chấn biết rõ chuẩn xác từng giây phút, con người không hề biết điều này, họ có dự đoán địa chấn nhưng luôn không chính xác bởi vì: “Người tính không bằng trời tính” vậy
Khi tôi nhìn thấy toàn bộ cảnh địa chấn liên quan đến Vấn Châu qua ti vi rồi, tối đó tôi lại mơ thấy bên núi có rất nhiều thỏ rừng, động vật, v.v…Linh hồn chúng đều là người (toàn là người già và trẻ em), chỉ khoác bộ da con vật mà thôi. Giấc mộng cảnh báo tôi: “Trận địa chấn này người già và trẻ em tử vong, do nghiệp chướng họ không nặng nên chết rồi đầu thai làm động vật nơi sơn khu, còn những người trẻ và hạng trung niên do tạo nghiệp quá nặng, nên sau khi chết thì họ đi thẳng xuống địa ngục đọa vào cõi quỷ”.
Một hôm tôi lại mộng thấy địa chấn, lâu đài cao ốc chấn động kịch liệt, trong mộng tôi đã niệm một câu tâm chú của Bồ Tát Quan Thế Âm “Án Ma Ni Bát Di Hồng” thì thấy lâu đài cao ốc không rung lắc nữa. Hàm ý điềm mộng này là Tâm Chú của Bồ Tát là chú ngữ, tụng niệm có thể tiêu trừ nạn tai
Lại có lần tôi mộng thấy ngày diệt vong thế giới, không có thái dương, cả đám người đang sợ hãi hoảng loạn thì bỗng có một vị nữ sĩ dẫn đầu niệm “Nam Mô A Di Đà Phật”. Thái dương liền xuất hiện. Điềm mộng này giải thích rằng: chỉ cần chúng ta hồi tâm hướng thiện, ăn chay niệm Phật thì có thể gặp dữ hóa lành.
Sau khi địa chấn xảy ra, các bạn của tôi cùng tụ lại bàn tán thắc mắc, không hiểu vì sao Bì huyện cách Đô Giang Yến gần như thế, mà không một ngôi nhà nào đổ sập, không có một người thương vong?
Tối đó trong mộng giải thích cho tôi biết là: “Hiện có một hành giả đạt đến đại thành tựu, là vị Phật sống đang ngụ ở Bì huyện, chính phúc đức của Ngài đã chở che cho mọi người.
Sau địa chấn một thời gian, tôi lên Nga Mi Sơn lễ Phật, trụ tại Thiện Giác Tự. Tối đó tôi mơ thấy Mã Luật Khang bị địa chấn, tử thương (bốn ngàn vạn người) khắp nơi đầy lều bạt…Ý điềm mộng này rất rõ ràng, nói rõ kỳ này Vấn Châu bị địa chấn, ứng tại Mã Luật Khang, mức địa chấn nặng kinh khủng, ảnh hưởng lan rộng đến nhiều vùng chung quanh, gây thương vong rất lớn, có thể nhờ ở trên phát lòng từ bi, cho địa chấn dời đến sơn khu Vấn Châu, để kẻ tội nặng hưởng quả báo nhẹ, nhưng trận địa chấn này chắc chắn không thể tránh.
Sau đó tôi lại đi Nga Mi Sơn lễ Phật, cũng ngụ tại Thiện Giác Tự, tối đó điềm mộng mách tôi: người tử vong trong trận địa chấn này đầu thai làm các loài động vật trên núi (đương nhiên người đến địa ngục hoặc quỷ đạo sau khi nghiệp báo trả xong cũng sẽ đầu thai làm súc sinh), cuối cùng trong mộng còn nói: “Đây chính là bản chất của luân hồi”
Haiti địa chấn và Ngọc Thụ địa chấn, những địa chấn này tôi cũng mộng thấy trước, ở đây không giải thích cụ thể nhiều được.
Tôi biết đến Phật giáo năm 29 tuổi, quy y đã 11 năm. Được Bồ Tát báo mộng khuyên tôi ăn chay, còn nói trong hai chúng tôi, sau này sẽ có một người bị ung bướu, bịnh này liên quan đến ăn thịt. Tôi cảm thấy Bồ Tát từ bi nhắc nhở như thế, vội từ bỏ thịt, trường trai luôn.
Bồ Tát còn bảo tôi, những người uống rượu, hiện nay 20 tuổi đã bị đần độn và lão hóa, đến 40 tuổi càng nghiêm trọng hơn và 60 tuổi thì không thể nói năng. Tôi mới hiểu ra, già lão thiểu năng có liên quan đến ẩm thực, hèn gì mà hiện thời tuổi trẻ hóa già, bị lú lẫn nhiều đến thế (nhưng chẳng phải tất cả người già lú lẫn đều do uống rượu tạo thành)
Hi vọng những điềm mộng của tôi có thể cảnh tỉnh được người “đang say ngủ”. Cũng hi vọng những địa chấn này sẽ gióng lên hồi chuông cảnh báo, thức tỉnh những ai còn mê muội say đắm danh lợi ở thế gian.
Du Vũ
06/06/2013-10:55
Trích trong “Báo ứng hiện đời tập 3” 
Hạnh Đoan biên dịch
G.Phượng đánh máy và post on Nov 24, 2014
Nguồn: http://www.duongvecoitinh.com/index.php/2014/08/tuan-that-dau-tien-khi-me-mat/

No comments:

Post a Comment