Thursday, September 10, 2015

Có phải duyên nhau thì thắm lại. Đừng xanh như lá, bạc như vôi

shared http://yume.vn/divine_winds/article/co-phai-duyen-nhau-thi-tham-lai-dung-xanh-nhu-la-bac-nhu-voi-35C7FEF4.htm

"Có đôi khi trong vũ trụ bao la, ta chỉ là một hạt bụi nhỏ bé. Nhưng ở một không gian khác, ta lại là một sinh linh sống động với những buồn vui yêu ghét. Ở nơi đó, ta được gọi là con người!"


Tôi biết mình có thói quen xấu là ko bao giờ chia xẽ những niềm vui nổi buồn cho một ai khác mà cứ giữ lại cho riêng mình. Những lúc đó chúng là bóng ma đang bao phủ lấy tôi. Tôi cảm thấy mệt mỏi và buồn chán.

Nhưng chẳng hiểu tự bao giờ, tôi lại hứng thú viết lên những điều mình trăn trở trong cuộc sống. Hay nói đúng hơn là tôi tập sắp xếp lại cuộc sống lúc trước tôi quăng nó đi mà tôi ko hề hay biết. Tôi ko muốn tệ hơn nữa tệ như chính thời gian vừa qua tôi sống và chìm đắm trong những nỗi buồn, mất mát của bản thân.

Tôi chợt nhận ra mình đã sống quá phụ thuộc, tự ti và mặc cảm và quá nội tâm. Những cái tôi đó lấn át sự mạnh mẽ, lạc quan và nhấn chìm tôi trong tuyệt vọng. Và tôi đã sống thật khó khăn... khó khăn để được yêu, được thương, chấp nhận sự quan tâm và mất cả cái quyền chăm sóc chính bản thân mình. Đó là những sự mặc cảm ngu ngốc và sự ngạo mạn đến đáng thương!

Nhưng đến hôm nay tôi mới dần hiểu hết ý nghĩa của một chân lý rất đời thường. Đó là cách vượt qua nỗi buồn tốt nhất không phải đối đầu để rồi bỏ chạy... mà là đi xuyên qua nó!!!

Khi tôi thấy cuộc sống của mình thật chán chường, khi mà mọi thứ "đen đủi và tồi tệ nhất" chọn tôi làm bạn. Tôi biết trong khối óc vốn đã chật chội của mình sẽ không thể chịu đựng nỗi... nó như một điểm quá hạn và buộc tôi phải dừng lại... Nhưng đó là những "điểm dừng" tạm thời mà thượng đế đang thử thách tôi

Tôi không mạnh mẽ hay có thừa lạc quan và sáng suốt. Nên tôi không muốn mất chính mình! Vậy mà vẫn không thể biết cách vượt qua nó... tôi hoàn toàn mù mờ và lạc lõng!

Cám ơn cuộc đời này... đã cho tôi biết thế nào là sự cô đơn, là nỗi buồn... nhưng nỗi buồn của tôi có đáng là gì với người khác. Nhìn những người thân yêu, những người bạn của mình, tôi khao khát đc trở lại, đc sống giản dị...!!!

Tôi đã đứng trước những điểm dừng của mình và suy ngẫm (đó là thời gian để tôi vượt qua nỗi buồn của mình... có thể 1 ngày, 1 tháng, 1 năm hay nhiều năm... nhưng không là một đời) và rồi vẫn tiếp tục đi tiếp.!

Tôi thích chữ 'duyên' mặc dù đôi khi nhận ra mình cũng như mọi người hay dùng chữ ấy chỉ để ngụy biện cho nỗi đau và những điều khó nói. "Người ta gặp gỡ, quen biết, yêu ghét nhau âu cũng do duyên, có duyên mới gặp, mới quen, mới yêu, mới ghét..."

Khi phải chia tay một mối tình, những ai đã yêu nhau thật lòng đều cảm thấy đau đớn và tổn thương, nhưng chỉ cần một chữ "duyên" mọi thứ sẽ trở nên nhẹ nhàng hơn: "Duyên số giữa chúng ta chỉ đến vậy thôi...", "Chúng mình có duyên nhưng không có nợ", "Duyên hết rồi"...

Cái duyên nó đến và đi không trừ bất cứ một ai và chữ "duyên" nó có thể gắn kết mọi người lại với nhau, duyên giữa người già và người trẻ, giữa những người bạn, giữa những đôi lứa... nhưng có lẽ duyên giữa đôi lứa thường hay gây ra nhiều cảm xúc nhất, vui - buồn - chua chát - cay đắng - tủi hờn, hạnh phúc... Những lúc hạnh phúc con người ta cảm ơn chữ duyên, những lúc bất hạnh người ta cũng lại vin vào chữ duyên để giải thoát cho chính mình.

Ngẫm ra thấy con người phải sống một cuộc sống rất khổ sở, phải chịu đựng rất nhiều cung bậc cảm xúc... vui có, buồn có, cay đắng có, hạnh phúc có... Nhưng rốt cục người ta vẫn muốn sống vì dù sao cuộc đời vẫn thế, như mặt trời vẫn mọc mỗi sớm bình minh. Vì thế phải cố mà sống, khắc cốt trong lòng một câu mà ta vẫn hằng yêu:

 
"Hãy tưới tốt đời mình
Trước khi dòng lệ cạn
Hãy sống hết lòng mình
Trước khi đời khép kín"
Vì thế bạn của tôi ơi, hãy tin rằng chữ duyên là do con người tạo ra... Nếu bạn còn tin yêu tôi thì tôi và bạn còn duyên với nhau lắm, bữa tiệc nào rồi cũng đến hồi kết thúc, "hội ngộ và chia ly, cuộc đời vẫn thế...

Chữ duyên hay lắm, nhưng mình không thể cứ ngồi chờ duyên đến được, mình còn phải làm nhiều việc khác, lúc nào duyên đến thì cứ vào nhà chơi tự nhiên nhé, đừng có khách sáo làm gì. Cuộc đời dài được mấy tí đâu... !!! ^^

No comments:

Post a Comment