Chẳng có ai tẻ nhạt ở trên đời 
Mỗi số phận chứa một phần lịch sử 
Mỗi số phận rất riêng, dù rất nhỏ 
Chắc hành tinh nào đã sánh nổi đâu? 

Dẫu anh sống chỉ một đời lặng lẽ 
Quen với cái lặng thinh không tô vẽ cho mình 
Thì lại chính cái lặng thinh nhường ấy 
Biến anh thành đáng nhớ với xung quanh! 

Mỗi người chứa một nội tâm tiềm ẩn 
Phút cao hứng thiêng liêng, phút hạnh phúc tuyệt vời, 
Cả phút đau thương, kinh hoàng không xoá nổi, 
Một thế giới lặng thầm, đâu phát lộ cho ai? 

Cho đến khi con người ấy chết đi 
Thì cũng chết theo luôn sắc tuyết đầu lóng lánh 
Những khám phá trong đời... cái hôn, trận đánh... 
Cùng xoá hết theo anh, không sót lại gì! 

Dù quyển sách đã in, dù chiếc cầu đã dựng 
Những máy móc đã làm, những bức vẽ đã treo, 
Đồ vật có thể còn, vẫn còn gì hơn thế 
Mỗi người vẫn có gì sẽ vĩnh viễn mang theo. 

Quy luật thiên nhiên thẳng thừng, khắc nghiệt 
Mỗi con người ra đi- một thế giới mất đi. 
Ta hay nhớ bề ngoài từng đặc điểm trần gian, xương thịt, 
Nhưng thực chất sâu xa, ta nắm bắt được gì? 

Cho đến anh em ruột thịt, bạn bè 
Đến cả cha mẹ mình, cả người yêu duy nhất 
Chúng ta tưởng biết kỹ càng, sâu sắc 
Nhưng thử hỏi thực tình, ta đã biết gì đâu? 

Những con người ra đi... Không thể gì tái tạo 
Những vũ trụ riêng tư không lặp lại bao giờ… 
Tôi cứ muốn kêu lên, kêu to lên điều ấy 
Trước đời người đều đặn tựa thoi đưa.